Thẩm Oánh nói: “Em đang rất tỉnh táo, em biết mình đang làm cái gì.”
Từ Dân Thành kìm nén cảm xúc, nói với cô: “Em điên rồi, đừng lôi kéo anh và em lại cùng nhau.”
Thẩm Oánh ôm anh, vùi đầu vào ngực anh, vừa nức nở vừa oán trách.
“Là anh khiến em thích anh, em cũng không muốn thích anh.”
Từ Dân Thành nói: “Vậy thì từ nay đừng thích anh nữa, vì em nghe lời anh như thế mà.”
Thẩm Oánh hỏi anh: “Anh thích một người, có thể nói quên là quên được sao?”
Từ Dân Thành nói: “Không biết, anh chưa từng thích ai.”
Thẩm Oánh nói: “Không thể nào.”
Ngừng một chút, cô ngẩng đầu lên, “Nếu không thì anh ở lại đây đi, đừng quay về huyện S nữa.”
Từ Dân Thành cười: “Em về đi, muộn rồi.”
Thẩm Oánh nói: “Anh đồng ý với em đi.”
Từ Dân Thành nói: “Về nhà rồi nằm xuống mơ đi.”
Chỉ một câu nói đã làm nước mắt Thẩm Oánh tuôn rơi.
Thẩm Oánh ôm Từ Dân Thành không buông.
“Em sẽ thuê phòng cho anh, trị bệnh cho anh. Anh ở lại đây đi, cầu xin anh đó.” Thẩm Oánh nói.
Từ Dân Thành cầm tay Thẩm Oánh để cô buông anh ra.
Sau đó, anh xoay người.
“Anh đi đây, nếu em không vào trong thì cứ đứng một mình ngoài này.”
Từ Dân Thành đi rất nhanh, Thẩm Oánh cũng biết mình sẽ không thể đuổi kịp anh.
Cô đứng dựa vào tường nhớ lại những gì mình vừa nói, cũng cảm thấy mình rất điên cuồng.
Giống như là điên rồi.
Tại sao cô có thể nói Từ Dân Thành ở lại nơi này chứ?
Lúc Thẩm Oánh về nhà, ba mẹ cô đều đã ngủ.
Cô đi tắm rồi cũng ngủ thiếp đi.
**
Ngày hôm sau, Thẩm Oánh tỉnh dậy lúc năm giờ. Hoạt động công ích vẫn đang diễn ra, nên trong khoảng thời gian này cô cơ bản không có cơ hội ngủ nướng.
Vì đêm qua khóc quá nhiều nên mắt cô đã sưng lên như quả óc chó.
Thiệu Ứng Hi và Thẩm Oánh gặp nhau ở trong đài truyền hình.
Thiệu Ứng Hi đang cầm một cái bánh rán, lúc nhìn thấy mắt của Thẩm Oánh thì suýt nữa anh đã ném bánh rán ra ngoài.
Thiệu Ứng Hi hỏi: “Sao mắt cậu lại sưng thành thế này rồi?”
Thẩm Oánh nói: “Tối qua ngủ không ngon.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Tớ đã nói với cậu, con gái đừng thức đêm, bị rối loạn nội tiết sẽ mọc râu”.
Thẩm Oánh: “…”
Thiệu Ứng Hi đưa bánh rán và trái cây cho cô, “Cậu cầm ăn đi, có nước miếng của tớ rồi.”
Thẩm Oánh liếc nhìn, nhưng không nhận lấy.
Cô nói: “Cậu ăn đi, lát nữa tớ uống sữa đậu nành.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Dáng vẻ này của cậu, hôm nay có thể trụ nổi không?”
Thẩm Oánh nói: “Không sao đâu.”
Haiz, không sao đâu, không sao đâu.
Điều mà Thiệu Ứng Hi nghe Thẩm Oánh nói nhiều nhất là không sao đâu.
Còn về việc có sao hay không, có lẽ trong lòng cô là rõ nhất.
Dù sao, Thiệu Ứng Hi cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó.
Và nó không hề tầm thường.
**
Lúc Thẩm Oánh bắt đầu làm việc, cô sẽ quên đi mọi thứ.
Bởi vì bận rộn nên cả ngày nay cô không hề nghĩ đến Từ Dân Thành.
Cho đến lúc hoạt động kết thúc, cô mới nhận ra dường như hôm nay anh không đến đây.
Sau khi đổi quần áo, Thẩm Oánh lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho Từ Dân Thành.
Lúc này, Thiệu Ứng Hi đi đến.
Thiệu Ứng Hi đến bên cạnh Thẩm Oánh, tự nhiên đứng sóng vai với cô.
Thiệu Ứng Hi cười hỏi Thẩm Oánh: “Người đẹp, hẹn hò không?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Không, tớ có việc.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Tớ không tin.”
Thẩm Oánh nói: “Tớ đi trước đây.”
Thiệu Ứng Hi giữ chặt tay cô, nói: “Đừng đi, ăn cơm với tớ đi, tớ đã đợi cậu rất lâu rồi.”
Thẩm Oánh đỡ trán: “Tớ thật sự có chuyện, hẹn hôm khác vậy.”
Thiệu Ứng Hi buông cô ra, “…Vậy cậu đi nhanh đi.”
Thẩm Oánh rời đi mà không nhìn lại, ra khỏi đài truyền hình, cô gửi một tin nhắn cho Từ Dân Thành.
[Anh đang ở đâu, em đi tìm anh.]
Cô đợi rất lâu nhưng không thấy hồi âm.
Thẩm Oánh không kiên nhẫn được nữa nên cô gọi sang.
Sau khi được kết nối, Thẩm Oánh lại hỏi một lần nữa: “Anh đang ở đâu?”
“Cô tìm anh Dân Thành sao?”
Đầu bên kia là giọng của một người phụ nữ, cô ấy nói: “Anh ấy đang khám bệnh, tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại sau.”
Đầu óc Thẩm Oánh lập tức nổ tung.
Hóa ra Từ Dân Thành cũng có bạn ở thành phố, hơn nữa là phụ nữ
Nghe giọng nói có vẻ là lớn tuổi hơn cô.
Thẩm Oánh cũng không trả lời lại, cô trực tiếp cúp máy.
Loạn rồi, loạn rồi, loạn rồi.
Đầu óc cô hỗn loạn, trái tim cũng rối loạn.
Thực ra Thẩm Oánh cũng đã sớm nghĩ tới, trước kia Từ Dân Thành có nói với cô anh từng quen mười mấy người bạn gái.
Lúc đó Thẩm Oánh chỉ nghe như anh nói đùa, cũng không có ý định chứng thực.
Bây giờ xem ra đó là sự thật.
**
Trình Bồi Giai nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, bỗng hơi mông lung. Chẳng lẽ là gọi nhầm số?
Cúp điện thoại chưa bao lâu, Từ Dân Thành đã đi ra.
Trình Bồi Giai đứng dậy, đi lên hỏi anh: “Bác sĩ nói thế nào?”
Từ Dân Thành nói: “Còn có thể thế nào, vẫn như cũ.”
Trình Bồi Giai nói: “Bác sĩ kê đơn thuốc cho anh chưa? Em để ông ấy kê loại thuốc tốt nhất cho anh.”
Từ Dân Thành nói: “Không cần, tôi có thuốc rồi.”
Trình Bồi Giai nói: “Anh có thể dùng thuốc tốt hơn …”
Từ Dân Thành ngắt lời cô: “Tôi không cần loại tốt nhất, đến ngày chết rồi cũng không biết tìm ai tính sổ.”
Trình Bồi Giai: “…”
Hôm nay Từ Dân Thành đến bệnh viện kiểm tra là vì Trình Bồi Giai làm phiền quá nhiều.
Không biết Trình Bồi Giai làm thế nào biết được tin tức anh lên thành phố, lại còn biết được chỗ ở của anh.
Lúc hơn bốn giờ chiều, Từ Dân Thành được Trình Bồi Giai lái xe đưa tới bệnh viện.
Trình Bồi Giai nói muốn làm kiểm tra cho anh, đã hẹn bác sĩ trước rồi.
Từ Dân Thành bị Trình Bồi Giai lải nhải đến phiền phức nên mới đồng ý yêu cầu của cô.
Từ Dân Thành nói: “Kiểm tra xong rồi, tôi về đây.”
Trình Bồi Giai đưa điện thoại cho Từ Dân Thành rồi nói: “Vừa nãy có một người nữ gọi điện cho anh, hỏi anh đang ở đâu, em bắt máy rồi.”
Từ Dân Thành nói: “À, tôi biết.”
Trình Bồi Giai ngập ngừng hỏi anh: “Anh Dân Thành… anh thực sự đã có người thích rồi sao?”
Từ Dân Thành nói: “Oh.”
Oh.
Câu trả lời này hơi lập lờ nước đôi.
Nhưng Trình Bồi Giai không dám hỏi nhiều.
Từ Dân Thành không còn tốt như trước nữa.
Đôi khi dáng vẻ của anh vẫn làm cho người khác sợ hãi.
Trình Bồi Giai nói: “Cô ấy cũng ở thành phố phải không? Nếu anh muốn gặp cô ấy thường xuyên thì có thể ở lại đây. Em sẽ sắp xếp chỗ ở cho anh, anh cũng không cần phải lo lắng điều gì.”
Từ Dân Thành nói: “Không cần.”
Trình Bồi Giai: “…”
…
Từ Dân Thành tạm biệt Trình Bồi Giai rồi sau đó bắt xe buýt đến đài truyền hình tỉnh.
Xe buýt dừng lại đối diện với đài truyền hình.
Ngay lúc Từ Dân Thành xuống xe, anh đã nhìn thấy Thẩm Oánh đang ngồi trên bậc thềm trước nhà đài.
Từ Dân Thành băng qua đường, đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Oánh.
Thời điểm Thẩm Oánh nhìn thấy Từ Dân Thành, cô cho rằng mắt mình đã có vấn đề.
Vui vẻ qua đi, cô mới nhớ tới người phụ nữ nghe điện thoại lúc này.
Thẩm Oánh không nói chuyện với Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành hỏi: “Gọi điện thoại cho anh có chuyện gì sao?”
Thẩm Oánh nói: “Không có gì, em gọi nhầm.”
Từ Dân Thành nói: “Vừa rồi một người bạn đưa anh đến bệnh viện, cô ấy giữ di động của anh.”
Thẩm Oánh đứng dậy, “Từ Dân Thành, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Từ Dân Thành nói: “Ừ, được.”
**
Thẩm Oánh và Từ Dân Thành đi xe buýt đến phố ăn vặt của thành phố, buổi tối ở đây rất đông người.
Hai người chọn một chỗ ngồi xuống, dường như Thẩm Oánh và ông chủ rất quen thuộc với nhau.
“Ông chủ, cho hai cái bánh bao nhân nước.” Thẩm Oánh cười tít mắt rồi nói.
Ông chủ nói: “Được, hôm nay không đi một mình nhỉ?”
Thẩm Oánh nói: “Vâng, cháu đi với bạn.”
Ông chủ bận rộn buôn bán, Thẩm Oánh nói đôi ba câu với ông rồi không làm phiền ông nữa.
Ông chủ ở đây trạc tuổi ba cô, hồi còn học đại học Thẩm Oánh thường đến ăn bánh bao, thời gian lâu liền quen thuộc.
Bề ngoài Thẩm Oánh không tính là quá xinh đẹp nhưng cô lại rất thân thiện.
Cô không cao ngạo nên không tạo cho người khác cảm giác áp bách.
Nếu dùng một tính từ để hình dung cô, có lẽ dễ thương thích hợp hơn một chút.
Từ xinh đẹp đứng cạnh Thẩm Oánh không hề phù hợp tí nào.
Đến bây giờ cô vẫn chưa biết cách trang điểm cho mình.
—
Từ Dân Thành hỏi Thẩm Oánh: “Em thường đến nơi này lắm sao?”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, lúc học đại học thường đến đây.”
Từ Dân Thành nói: “Ừ.”
Thẩm Oánh nói thêm: “Em đến cùng với bạn trai cũ, anh ấy cực kỳ thích món bánh bao ở đây.”
Từ Dân Thành nói: “Ừ.”
Thẩm Oánh hỏi anh: “Hôm nay anh đi bệnh viện với ai?”
Từ Dân Thành nói: “Bạn gái cũ.”
Thẩm Oánh hỏi: “Một người?”
Từ Dân Thành cười nói: “Ừ, em nói cái gì thì là cái đó.”
Thẩm Oánh nói: “Bạn gái cũ của anh giàu lắm nhỉ?”
Từ Dân Thành nói: “Không biết.”
Thẩm Oánh cười thành tiếng.
Bánh bao nhân nước rất nhanh đã chín, là hai phần ăn.
Đã lâu Thẩm Oánh chưa ăn, nên lúc vừa mang lên liền cầm đũa gắp rồi cắn một cái.
Mới vừa nấu xong nên rất nóng, đầu lưỡi Thẩm Oánh nhanh chóng bị bỏng.
Bánh bao nhân nước bỗng đụng vào mặt cô.
Từ Dân Thành xé giấy vệ sinh trên bàn ra, sau đó lau mặt cho Thẩm Oánh.
“Có bị bỏng không?”
Thẩm Oánh giận dỗi hất tay anh ra, “Anh quan tâm làm gì, lo quan tâm đến bạn gái cũ của anh đi.”
Từ Dân Thành rút tay về, ném giấy vệ sinh lên mặt bàn.
“Không phải em tìm anh sao?”
Thẩm Oánh càng tức giận.
“Đúng vậy, là em tìm anh, là em ti tiện.”
Từ Dân Thành nói: “Đừng hạ thấp bản thân mình như vậy.”
Thẩm Oánh nói: “Em vốn không có giá trị, anh nói anh chơi đùa em, em lại còn mặt dày mày dạn thích anh.”
Từ Dân Thành trầm mặc, “Ăn đi, hết nóng rồi.”
Thẩm Oánh cười lạnh một tiếng rồi một hơi ăn hết bánh bao.
Dù đã để bên ngoài nhưng vẫn còn rất nóng, lưỡi cô đã bị bỏng, cô ăn thế này