Bức ảnh Lâm Lãm Thắng tặng Thẩm Oánh là bức ảnh anh chụp tại một ngôi làng ở huyện S mấy năm trước.
Nhân vật chính của hôn lễ là cặp đôi mà anh đã đề cập lúc trước: một bệnh nhân AIDS và một người bình thường.
Trong ảnh, cả hai đều cười rất vui vẻ.
Thẩm Oánh không biết Lâm Lãm Thắng tặng cho cô bức ảnh này là có ý gì.
Nhưng sau khi xem bức ảnh này, Thẩm Oánh xác thật đã có ý định kết hôn với Từ Dân Thành.
Người khác có thể, cô cũng có thể.
**
Thẩm Oánh mang theo suy nghĩ này về thành phố, lúc ăn cơm tối cô chủ động nói với ba mẹ chuyện tìm bạn đời.
Thẩm Oánh cũng không ngốc đến mức trực tiếp kể về Từ Dân Thành mà không cần dò xét trước.
Trước tiên Thẩm Oánh đề cập một chút về hôn nhân của một người bạn cùng phòng thời đại học, sau đó ba Thẩm mẹ Thẩm sẽ tự nhiên đề cập đến chuyện này.
Mẹ Thẩm nói: “Con xem, người ta đã tìm được người thích hợp để kết hôn rồi, còn con một chút động tĩnh cũng không có.”
Ba Thẩm nói: “Nếu cứ tiếp tục dông dài, sẽ lãng phí mất tuổi xuân.”
Thẩm Oánh ướng một ngụm cháo, “Ba mẹ, con tìm đối tượng thì ba mẹ có yêu cầu gì không? Người đó phải có xe có nhà hay sao ạ?”
Cả ba Thẩm và mẹ Thẩm đều là những người trí thức nên họ không quá coi trọng về vấn đề tiền bạc.
Bọn họ nhất trí tỏ vẻ: Chỉ cần có chí tiến thủ, nhân phẩm tốt và đối xử tốt với Thẩm Oánh thì việc có tiền hay không cũng không quan trọng.
Sau khi lấy lại hơi thở, Thẩm Oánh nói: “À… Con biết rồi. Con tưởng ba mẹ cũng muốn còn tìm loại người giàu có kia.”
Mẹ Thẩm nói: “Ba mẹ không phải loại người coi trọng tiền bạc, không yêu cầu con lấy người cao sang phú quý, chỉ cần tìm người cùng sống yên ổn qua ngày là được rồi.”
Thẩm Oánh gật đầu, “Vâng, con cũng nghĩ vậy…”
Ba Thẩm nhìn chằm chằm Thẩm Oánh một lúc rồi mới hỏi cô: “Con gái, con có người trong lòng hay chưa?”
Họ rất hiểu rõ tính cách của cô.
Bình thường khi nói đến vấn đề tìm đối tượng thì con bé liền mặt nặng mày nhẹ.
Hôm nay lại chủ động nhắc đến, chắc chắn đã có người trong lòng.
Thẩm Oánh nói: “Vâng, con có người trong lòng, nhưng mà ba mẹ nhất định sẽ không vui.”
Ba Thẩm nói: “Ba mẹ không phải người cổ hủ, đối xử với con tốt, nhân phẩm không có vấn đề đều có thể tiếp nhận…”
Thẩm Oánh hỏi: “Nếu anh ấy là bệnh nhân AIDS thì sao ạ?”
…
Mẹ Thẩm trợn to hai mắt: “Con đang nói cái gì vậy? Con gái của mẹ, con đang đùa ba mẹ đó sao?”
Thẩm Oánh bỗng nói như thế khiến hai người cực kỳ sợ hãi.
Ba Thẩm là đàn ông, tương đối tỉnh táo nhưng ông vẫn bị sốc.
Ông nhìn Thẩm Oánh nói: “Con đừng lộn xộn nữa.”
Thẩm Oánh đặt đũa xuống, nói: “Ba mẹ, con không có lộn xộn. Con đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, con nghĩ ba mẹ có quyền biết.”
Ba Thẩm và mẹ Thẩm mím môi nhìn con gái, chờ cô nói tiếp.
Thẩm Oánh bấm vào lòng bàn tay một cái rồi nói: “Con thích anh ấy, ở bên người mình thích sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.”
“Thẩm Oánh.” Ba Thẩm nói: “Con không còn trẻ nữa, làm việc gì tốt nhất cũng nên cân nhắc hậu quả”.
Mẹ Thẩm cũng nói: “Đúng vậy! Con nghĩ mình còn là học sinh cấp Hai cấp Ba sao?! Học sinh cấp Hai cấp Ba còn biết tránh xa bệnh AIDS, con lớn như vậy rồi còn không hiểu rõ chuyện này?! Ba mẹ cũng chỉ có mình con, lúc con chọn ngành học, ba mẹ cũng nương theo con, không can thiệp vào công việc của con. Ba mẹ làm như vậy là vì tôn trọng con, chứ không phải để cho con muốn làm gì thì làm!”
Khi một người bước qua tuổi trung niên, sống không chỉ là vì con mình.
Thẩm Oánh tìm một người tốt để kết hôn và sinh con, bình an ổn định sinh sống thì bọn họ cũng yên lòng.
Giờ thì tốt rồi, cô nói thẳng với họ người cô thích bị bệnh AIDS.
Người bình thường làm sao chịu được?
Thẩm Oánh cúi đầu, đối mặt với sự công kích của ba mẹ cô, cô vẫn không nói một lời.
Những lý lẽ này cô hiểu rõ hơn ai hết.
Trên đời này có những thứ không thể dùng lý lẽ để nói, chẳng hạn như tình yêu.
Đến là đến, không ai ngăn cản được.
Im lặng một lúc, Thẩm Oánh nói: “Con đã quyết định rồi, ba mẹ không cần ngăn cản con.”
“Con đừng có lộn xộn!”
Ba Thẩm đập đũa xuống, hận không thể mài sắt thành kim, ông giáo dục cô: “Con cho rằng người mắc bệnh đó có gì tốt? Bọn họ đáng thương, con chỉ cần quyên góp tiền bạc, vật dụng cho họ là được, có cần phải tự đâm đầu vào không? Chẳng lẽ con cũng muốn mắc bệnh kia sao?!”
Từ lúc Thẩm Oánh chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên ba Thẩm nặng lời như vậy với cô.
Ông vẫn luôn một người ba đầy tình yêu thương, ông cũng không can thiệp quá nhiều vào quyết định của cô, nhiều nhất chỉ là bày tỏ ý kiến của mình mà thôi.
Đột nhiên ông nặng lời như vậy, Thẩm Oánh không chịu nổi, hốc mắt đã đỏ hoe.
“Con thích một người là sai sao? Con ở bên anh ấy là sai sao ạ?”
Thẩm Oánh vừa khóc vừa hỏi ông: “Con thà…không muốn có con nhưng muốn cùng anh ấy sống một cuộc sống bình thường. Con thích anh ấy, con còn muốn kết hôn với anh ấy.”
…
Nghe những lời Thẩm Oánh nói, mẹ Thẩm tức giận đến mức tát vào mặt cô.
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Oánh bị đánh.
Cô chưa bao giờ biết bị tát vào mặt đau như vậy, đau đến mức cô không thể ngừng khóc.
Da cô rất trắng nên bị đánh một cái, trên mặt sớm đã xuất hiện dấu tay.
Có một câu nói rất hay, đánh con nhưng lòng mẹ đau.
Đánh Thẩm Oánh, mẹ Thẩm cũng không chịu nổi.
Nhưng mà đứa con gái ngoan hiền của mình thốt ra những lời lẽ ngang ngược như vậy thì không ai có thể chấp nhận được.
Làm một người mẹ, ai chẳng muốn con gái mình có một cuộc sống bình thường.
“Có đánh con cũng vô dụng.” Thẩm Oánh sờ lên nơi bị đánh, cười nói: “Con thích ai, ba mẹ cũng không cản được.”
Nói xong, cô xoay người ra khỏi phòng bếp, khoác áo khoác đeo túi xách rồi đóng sầm cửa rời đi.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm ngồi trong phòng bếp, bầu không khí rất ngột ngạt.
Mẹ Thẩm cũng khóc, bà vừa khóc vừa nói: “Thật sự là nghiệp chương…Chúng ta đã tạo nghiệp gì…”
Ba Thẩm không nói chuyện, sắc mặt cực kỳ khó coi.
**
Thẩm Oánh chạy ra khỏi nhà, cô tìm một khách sạn thuê một phòng.
Cô nằm một mình trên giường khóc rất lâu, khóc đến nỗi mũi không thở được, nước mắt nước mũi không ngừng rơi xuống.
Thẩm Oánh dùng gối lau nước mắt, lấy di động gửi tin nhắn cho Từ Dân Thành.
Cô cố ý thêm bốn chữ cuối cùng.
Bởi vì cô sợ Từ Dân Thành sẽ không đến đây.
Đã mấy ngày bọn họ không liên lạc với nhau.
Thẩm Oánh bận rộn ở Quảng Châu không có thời gian liên lạc với Từ Dân Thành. Cô không liên lạc với anh, mà anh cũng không liên lạc cho cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Oánh rất mất mác.
**
Lúc Từ Dân Thành nhận được tin nhắn, anh đang đi ăn với Trình Bồi Giai.
Thẩm Oánh có chút không đúng, chỉ cần nhìn lướt qua tin nhắn là anh có thể biết được.
Từ Dân Thành đặt đũa xuống, nói với Trình Bồi Giai: “Cô ăn đi, tôi đi trước. Tối nay không về.”
Trình Bồi Giai hỏi anh: “Đi tìm Thẩm Oánh?”
Từ Dân Thành nói: “Ừ, có vẻ tâm trạng cô ấy không tốt lắm.”
Trình Bồi Giai nói: “Ha ha, anh rất quan tâm đến cô ấy.”
Từ Dân Thành không nói gì, nhanh chóng đi khỏi.
Trình Bồi Giai ngồi trước bàn, nhìn bữa tối thịnh soạn kia nhưng lại không có tâm trạng để ăn.
…
Từ Dân Thành bắt xe buýt đến khách sạn Bốn Mùa, sau khi bước vào anh đi thẳng đến thang máy, nhấn lên lầu tám.
Thẩm Oánh đợi một lúc lâu vẫn không thấy Từ Dân Thành hồi âm, cô nghĩ rằng anh sẽ không đến.
Cô cực kỳ chán nản nên cởi quần áo đi vào phòng tắm tắm.
Lúc cô ra khỏi phòng tắm, cô choàng một cái khăn tắm, chân cũng không đi giày.
Chuông cửa đột ngột vang lên, Thẩm Oánh giật mình, thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Cô chưa kịp hỏi là ai thì đã nghe thấy giọng nói của Từ Dân Thành: “Thẩm Oánh? Là anh, mở cửa đi.”
Suýt chút nữa cô tưởng mình đang mơ, cô hào hứng chạy ra mở cửa cho anh, thậm chí còn quên mất mình đang không mặc gì.
Từ Dân Thành nhìn Thẩm Oánh như thế này, cổ họng lập tức nóng lên.
Từ Dân Thành đẩy Thẩm Oánh vào trong, đóng cửa nhanh nhất có thể.
Anh nhìn chằm chằm vào ngực Thẩm Oánh hơn mười giây, sau đó hỏi cô: “Em không mặc quần áo, người khác gõ cửa liền mở à?”
Thẩm Oánh nhìn xuống, vô thức lấy tay che ngực mình.
“À, em quên mất. Anh chờ một chút, em đi mặc quần áo.”
Thẩm Oánh nhớ tới những gì Từ Dân Thành đã nói, anh nói không thể quan hệ với cô, để cho cô đáng giá một chút.
Vậy cô nên nghe anh, đáng giá một chút.
Ít nhất… là mặc lại quần áo trước