Thẩm Oánh không thể nghe nổi nữa, cô không nhớ mình và Từ Dân Thành đã bắt đầu nói về chủ đề này từ lúc nào.
Bản thân cô là một người rất dễ mềm lòng, nhất là khi đối mặt với Từ Dân Thành.
Cô từng nghe Lâm Lãm Thắng mô tả sự nghiêm trọng của vụ tự sát đó.
Thẩm Oánh biết có một số hình ảnh không thể diễn tả bằng ngôn ngữ được.
Đối với người trong cuộc mà nói, nỗi đau này không bao giờ có thể hồi phục được.
Thẩm Oánh chỉ biết Từ Dân Thành rất đau, nhưng cô không biết anh đau đến mức nào.
Anh giống như không nghe thấy giọng của cô, tiếp tục nói về những chuyện năm đó.
Anh nói: “Anh cho rằng anh rất xứng đáng bị như vậy, bởi bọn họ cảm thấy anh không có hi vọng nên mới tiếp tục sinh đứa thứ hai.”
Thẩm Oánh nói: “Đừng nói nữa, em không muốn nghe.”
Từ Dân Thành nói: “Anh phải cho em biết anh là người như thế nào.”
Thẩm Oánh nói: “Em đã sớm biết rồi, em đều biết.”
Lúc nói chuyện, giọng cô run đến nỗi mỗi từ cô thốt ra đều mang theo một tiếng nghẹn ngào.
Tiếng khóc tủi thân này khiến Từ Dân Thành khôi phục lý trí.
Anh đưa tay ôm lấy Thẩm Oánh, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
Từ Dân Thành nói: “Đừng khóc, anh không nói nữa.”
Thẩm Oánh nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ: “Chúng ta về khách sạn đi … Em muốn xem ti vi.”
Từ Dân Thành gật đầu, ôm Thẩm Oánh đi về hướng khách sạn.
Thẩm Oánh khóc suốt đường đi, không thể kìm lại được.
Cô khóc đến nỗi nửa người trên không ngừng run rẩy, và cánh tay anh trên vai cô cũng dần run theo.
——
Về đến phòng, Thẩm Oánh đi chậm lại phía sau.
Cô nâng tay, dùng tay áo lau nước mắt nước mũi rồi nhìn Từ Dân Thành với đôi mắt đỏ hoe.
Từ Dân Thành giật lấy ba tờ khăn giấy rồi xếp lại với nhau, sau đó dùng tay bóp mũi cô.
Anh dùng lực rất mạnh, da cô lại mỏng. Anh bóp như thế nên cô kêu đau một tiếng.
Từ Dân Thành nói: “Chịu đựng một chút.”
Thẩm Oánh hỏi anh: “Anh nắm rồi vuốt mũi em làm gì?”
Từ Dân Thành nói: “Lau nước mũi.”
Thẩm Oánh nói: “Em không có nước mũi, không cần lau.”
Từ Dân Thành hỏi: “Vậy vừa rồi em lấy tay áo lau là cái gì?”
Thẩm Oánh không thể phản bác, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Sau đó, cô trả đũa bằng cách xì mũi mạnh theo như yêu cầu của anh.
Từ Dân Thành lấy khăn giấy lau mũi cho cô rồi ném vào sọt rác.
Anh ngồi xuống bên người cô, kéo tay áo cô sang nhìn một chút.
Từ Dân Thành buồn cười nói: “Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy một người đã hai mươi bốn tuổi đầu rồi lại lau mũi lên tay áo.”
Thẩm Oánh nói: “Là do anh hại em khóc.”
Từ Dân Thành im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: “Anh hy vọng đây là lần cuối cùng anh làm em khóc.”
Nếu ai đó hỏi Từ Dân Thành, mong ước lớn nhất của anh trước khi chết là gì.
Anh nhất định sẽ không do dự nói – kiếp sau đừng để Thẩm Oánh khóc.
Kể từ khi quen biết nhau, không biết cô đã khóc bao nhiêu lần.
Từ Dân Thành cảm thấy anh đã làm cô khóc quá nhiều lần.
Mỗi lần Thẩm Oánh khóc, trên người anh sẽ có thêm một tội.
Thẩm Oánh có một chút tâm lý lảng tránh.
Lần này đi ra ngoài du lịch với Từ Dân Thành, chính là vì tâm lý này.
Cô muốn thoả sức vui vẻ, lúc con người đang vui vẻ, họ sẽ không muốn nhắc đến chuyện buồn.
Cho nên Thẩm Oánh không tiếp tục nói với Từ Dân Thành nữa, dừng chủ đề này ở đây.
Năm phút sau, Thẩm Oánh hỏi Từ Dân Thành: “Anh tắm chưa?”
Từ Dân Thành nói: “Em tắm trước đi.”
Thẩm Oánh gật đầu, đứng dậy xuống giường rồi lấy quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Từ Dân Thành nhìn cửa phòng tắm đóng lại, sau đó ngã xuống giường, ngẩn người nhìn trần nhà.
Một lúc sau, mắt anh đã trở nên ướt át.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo, chảy từ khóe mắt xuống mang tai, khiến anh giật mình vì lạnh.
Những giọt nước mắt này là cho Thẩm Oánh.
Cô đã khóc rất nhiều lần vì anh, anh nên đáp lại cô một điều gì đó.
**
Lúc đang tắm, Thẩm Oánh vừa nhắm mắt là có thể nhớ lại vụ tai nạn xe thương tâm mà cô đã chứng kiến trên đường.
Sau đó là những lời Lâm Lãm Thắng nói lại vang lên bên tai cô.
Sau đó nữa là vẻ mặt tuyệt vọng của Từ Dân Thành khi nhắc về quá khứ.
Thẩm Oánh đau đầu kinh khủng, đứng dưới vòi hoa sen một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tỉnh táo một chút.
Tắm xong, Thẩm Oánh mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Tóc cô vẫn còn nhỏ nước, cũng chưa được chải thẳng.
Một chiếc khăn tắm màu trắng quàng quanh cổ cô và áo ngủ lỏng lẻo treo trên người cô.
Từ Dân Thành nhìn chằm chằm Thẩm Oánh một lúc, sau đó vẫy tay với cô.
Cô đi tới, ngồi bên cạnh Từ Dân Thành, vừa lau tóc vừa thúc giục anh: “Anh cũng nhanh đi tắm đi.”
Từ Dân Thành nắm chặt tay Thẩm Oánh, kẹp lấy những ngón tay thon dài của cô nghịch một lúc.
Từ Dân Thành nói: “Quá gầy.”
Cô quá gầy.
Cô mặc bộ đồ ngủ này vẫn không thấy được, đứng xa hơn một chút, Từ Dân Thành càng không nhìn rõ hình dạng xương cốt của cô.
Thẩm Oánh nói: “Ừ, em biết rồi, về sau sẽ ăn nhiều một chút.”
Từ Dân Thành bật cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
…
Thẩm Oánh nhìn Từ Dân Thành đi vào phòng tắm, bỗng cảm thấy hơi thất vọng.
Vừa rồi lúc Từ Dân Thành nắm tay cô, Thẩm Oánh thực sự chờ mong anh sẽ làm một vài hành động khác.
Tỉ như hôn lên trán cô, hoặc là lấy khăn từ tay cô giúp cô lau tóc.
Nhưng Từ Dân Thành không làm gì cả mà thành thật đi tắm.
Dù sao Thẩm Oánh cũng chỉ là một cô gái nhỏ nên cô có nhiều khát vọng với những chi tiết lãng mạn như vậy.
Dù là cô gái nào đi chăng nữa, cô ấy cũng không thể cưỡng lại được sự lãng mạn.
Nhưng không cần câu chuyện lãng mạn khoa trương mà đôi khi chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi, cô ấy cũng có thể một lòng một dạ.
**
Từ Dân Thành tắm rất nhanh, vừa ra khỏi phòng tắm anh liền nhìn thấy quần lót của cô đang treo trên giá quần áo.
Dường như là vừa mới giặt sạch, màu hồng cùng với viền ren.
Nó khá trong suốt, chính là loại quần mỏng kia.
Từ Dân Thành nhìn chằm chằm vài giây rồi yết hầu cực kỳ nóng bỏng.
Anh ném khăn sang một bên, đi đến giá treo quần áo, giật đồ đang treo ở đó xuống rồi quay lại phòng tắm.
…
Thẩm Oánh nằm trên giường lớn, nhàm chán xem chương trình tạp kỹ trên ti vi.
Cô nghĩ Từ Dân Thành tắm rất lâu vẫn chưa ra ngoài…
Thẩm Oánh cầm di động lên xem thời gian.
Cô nhớ lúc nãy cô ra khỏi phòng tắm là 8 giờ 20 phút.
Bây giờ đã là 9 giờ 30 phút.
Chẳng lẽ Từ Dân Thành đã ở trong hơn một giờ rồi sao?
Trái tim cô bỗng run lên, cô nhảy khỏi giường, chưa kịp mang dép lê thì đã vội vàng chạy tới cửa phòng tắm.
Thẩm Oánh vặn nắm cửa, phát hiệ nó đã bị khóa trái. Thế là cô bắt đầu gõ cửa.
Cô vừa gõ vừa hét lên: “Từ Dân Thành, anh có ở đó không? Anh bị sao vậy?”
Sau khi hét lên hai ba phút, cuối cùng cô cũng nghe được Từ Dân Thành đáp lại.
Giọng anh cực kỳ ách, như đang cố kìm nén đau đớn.
Anh nói: “Anh không sao, em lập tức ra ngoài.”
Thẩm Oánh nghe xong là biết ngay giọng nói anh rất kỳ lạ, cô cho là anh bị đau ở đâu đó.
Thẩm Oánh sốt ruột gõ cửa: “Anh đừng cố chấp! Mau mở cửa đi, anh như thế này sao em có thể yên tâm cho được?!”
Từ Dân Thành lặp lại một lần nữa: “Anh, không, có, chuyện, gì.”
Lần này, anh gằn từng chữ, như đang nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Oánh vẫn không từ bỏ: “Anh rõ ràng là có chuyện! Đừng nói nhảm nữa!”
Từ Dân Thành nói: “Anh đang giải quyết nhu cầu sinh lý, nói như vậy em hiểu được chưa?”
Bị Thẩm Oánh ép buộc nên Từ Dân Thành phải thành thật với cô.
Anh vốn là không muốn nói những chuyện này với Thẩm Oánh, vì anh không muốn cho cô biết anh có một mặt hèn hạ tầm thường đến vậy.
Nhưng với tính cách của Thẩm Oánh… chắc chắn cô sẽ không dừng lại ở đó.
Để cô không gõ cửa nữa, Từ Dân Thành chỉ còn cách nói ra sự thật.
Ban đầu Thẩm Oánh không hề nhận ra.
Cô vừa định mở miệng tiếp tục lý luận với Từ Dân Thành thì mới hiểu ra ý của anh là gì.
Mặt cô đột nhiên đỏ bừng, hai tay khựng lại trên không, há miệng một hồi vẫn không biết nên nói gì.
“Vậy thì…vậy thì anh…từ từ giải quyết đi…”
Cuối cùng, Thẩm Oánh chỉ có thể thốt ra một câu như vậy.
Sau đó cô chạy hết tốc lực trở lại giường, đưa tay sờ lên mặt mình, nóng đến mức muốn bỏng.