Dưới đèn đường mờ nhạt, mấy bóng dáng kéo dài.
Kiều Bích Ngọc cứng đờ tại chỗ, có lẽ ánh đèn ở bên này đã mờ,
cô không nhìn rõ lắm, nhưng bóng đen phản chiếu trên đất dùng tay
không, bóng chồng lên nhau.
Sau đó chỉ nghe Mai Thế Công lo lắng thét to: “Con bà nó, có
biết ông đây là ai không?”
“Thình thịch!”
Vẻ mặt Quách Cao Minh lạnh lùng, anh tiến lên một bước, tay trái
nâng Mai Thế Công lên trước, tay phải nắm lấy đai lưng của anh ta,
sau đó lập tức dùng lực ném mạnh anh ta về phía vách tường thô ráp.
Mai Thế Công không kịp phản ứng, cơ thể không ổn định đập
mạnh vào tường, trán bị đập mạnh chảy máu, chỗ vách tường dính
máu, đau tới mức anh ta không ngừng thở gấp.
“Anh, anh…“ Anh ta vội vàng bò dậy, xoay người nhìn về phía
Quách Cao Minh đang bước từng bước tới, trên gương mặt tràn ngập
hoảng sợ.
Mai Thế Công la to với đám bạn lưu manh của mình: “Lại đây, lại
đây đánh chết tên này cho tôi.
“Anh có bản lĩnh này à?”
Quách Cao Minh đi tới trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống
anh ta, đột nhiên tay phải vươn ra bóp lấy yết hầu của anh ta.
Bóp thật mạnh, cổ của Mai Thế Công giống như sắp đứt ra,
gương mặt anh ta tím xanh, run run muốn mở miệng, nhưng không
thể phát ra được âm thanh gì.
Vẻ mặt Mai Thế Công hoảng sợ, mà vẻ mặt Quách Cao Minh thì
bình tĩnh, khiến đáy lòng người ta càng thêm lạnh lẽo.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ chết người mất.
“Quách Cao Minh!”
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc khẩn trương, vội vàng kêu to với anh.
Gió đêm đầu hè lộ ra chút mát mẻ, nhưng đường phố này lại mơ
hồ có mùi máu tươi phiêu tán, ngửi thấy, ngực hơi khó chịu.
Quách Cao Minh buông lỏng người đàn ông trước mắt ra, cả
người Mai Thế Công rơi xuống, trán của anh ta vẫn chảy máu, sắc
mặt lúc trắng lúc xanh, chật vật phủ phục trên đất, run rẩy không
dám lộn xộn.
“Đưa đám lưu manh này đi.”
Quách Cao Minh lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người nhìn
người phụ nữ dưới ánh đèn đường.
Kiểu Bích Ngọc bị anh nhìn, biểu cảm ngẩn ngơ, trong lúc này
sau lưng có chút lạnh lễo.
Mai Thế Công còn có đám bạn của anh ta bị ba vệ sĩ áp chế dễ
dàng, bình thường bọn họ chỉ làm bộ làm tịch, đùa giỡn bằng miệng
mà thôi, vừa thấy súng bên hông người ta là sợ tới mức chân mềm nhũn.
“Tôi, chúng tôi chưa làm gì, thật đó, không liên quan tới chúng
tôi. Mấy tên lưu manh bị mang lên xe, có chút không phục nhưng
không dám lớn tiếng.
“Là Mai Thế Công, là lỗi của mình anh ta.”
“Câm miệng!”
Vệ sĩ ở phía trước nghiêng đầu, sẵng giọng liếc bọn họ một cái:
“Nói thêm một câu nữa, sẽ khiến các người dễ chịu.” Một lát sau, xe
khởi động, trực tiếp lái tới cục cảnh sát gần đây.
Hiện giờ đám lưu manh đã đi, nhưng Kiều Bích Ngọc vẫn rất khẩn
trương, bị người đàn ông ở phía trước nhìn chằm chằm, có thể là chột
dạ, cô im lặng cúi đầu nhìn chân mình.
Chết chắc rồi.
Biểu cảm của Châu Mỹ Duy kinh ngạc ngớ ra, tay trái của cô ấy
lén lút kéo góc áo của Kiều Bích Ngọc: “Anh ấy, anh ấy…” Hình như
người đàn ông này là…
“Trợ giảng Mark!”
Bỗng nhiên có mấy nam nữ ăn mặc thời thượng chạy từ trong
khu nghỉ dưỡng Hương Uyển ra, trên mặt bọn họ là vui sướng kích
động la to với bên này: “Trợ giảng Mark, chúng tôi nghĩ là anh sẽ
không tới, nhìn thấy anh, chúng tôi rất vui.“
Trợ giảng gì?
Kiều Bích Ngọc nghe một số bạn học cũ gào thét, khi ngẩng đầu
đúng lúc nhìn thằng vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, toàn
thân lập tức căng thẳng.
“Vừa rồi, vừa rồi bạn tôi gọi điện thoại tới nói bị bắt nạt, cho nên
tôi tới đây.“ Cô nhỏ giọng muốn giải thích.
“Lại đây đánh nhau sao?” Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh
lùng.
Da đầu của Kiều Bích Ngọc hơi run lên, tính tình ngang ngược
phản bác một câu: “Là Mai Thế Công kia đáng bị ăn đòn.”
Quách Cao Minh đi tới bên cạnh cô, cúi đầu nhìn gương mặt cô
tràn ngập biểu cảm phức tạp, không nói nữa.
Châu Mỹ Duy đứng ở một bên trợn to mắt nhìn Kiều Bích Ngọc,
còn có người đàn ông này, anh, anh… Trong lòng cô ấy cuộn trào
cảm xúc không thể bình tĩnh nổi.
“Kiều Bích Ngọc, anh ấy, anh ấy…”
Châu Mỹ Duy bị đám Mai Thế Công dọa một lần, sau đó lại bị
Kiểu Bích Ngọc và Quách Cao Minh dọa sợ, hiện giờ thần chí của cô
ấy không rõ.
“Anh ấy là chồng mình.” Kiều Bích Ngọc mở miệng nói.
Quách Cao Minh đứng bên cạnh cô lập tức ngớ ra một lúc.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của Kiều Bích Ngọc, tuy
gương mặt anh lạnh lùng không có biểu cảm gì, nhưng rõ ràng là tâm
trạng tốt hơn nhiều.
“Chồng của Kiều Bích Ngọc.”
Gương mặt Châu Mỹ Duy lập tức hóa đá, vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Về nhà thôi.”
Tay phải của Quách Cao Minh rất tự nhiên