Khu nghỉ dưỡng Hương Uyển được xem như là một câu lạc bộ
giải trí cao cấp của thành phố Bắc An, nơi này có suối nước nóng,
dịch vụ mát xa, phố ẩm thực, hải sản, còn có cả phòng bao rộng rãi
thích hợp tụ hội vui chơi.
Châu Mỹ Duy giống như chịu kích thích gì đó, cô ấy cầm ly rượu
cocktail trên mặt bàn, một hơi cạn sạch.
Kiểu Bích Ngọc ngồi ở đối diện cô ấy, có chút lo lắng cho tửu
lượng gà mờ này của cô ấy, cô muốn đứng dậy đi đến chỗ Châu Mỹ
Duy, nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại có phần không nói lý, ôm
lấy eo cô.
“Quy củ một chút.“ Quách Cao Minh trầm thấp nhắc nhở cô.
Cô muốn giải thích: “Không được, loại rượu cocktail này sau đó
sẽ rất nặng, lát nữa Châu Mỹ Duy say…”
“Ngồi xuống.”
Chẳng biết Quách Cao Minh đang tức giận chuyện gì, gương mặt
lạnh lùng nhìn thoáng qua cô, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, sắc mặt
Kiều Bích Ngọc tối sầm lại, cô biết ngay mà, ở cùng một chỗ với anh,
chắc chắn không có nhân quyền.
“Trợ giảng Mark, tôi nghe nói anh dạy ở trường học của chúng tôi
nửa năm thì rời đi, lần này chúng ta thật đúng là có duyên phận,
không biết bây giờ anh nhận chức ở trường học nào.”
Một người đàn ông mặc âu phục đi đến, gương mặt anh ta tràn
đầy tự tin, phấn chấn, rõ ràng là trên công việc lẫn vào như cá gặp
nước.
Đáng tiếc Quách Cao Minh ngồi trên ghế sofa chỉ ngước mắt nhìn
thoáng qua anh ta, rất rõ ràng là không muốn để ý đến anh ta.
Đối phương bị đối xử lạnh nhạt như thế, trong nháy mắt, vẻ mặt
của anh ta trở nên lúng túng, đưa cho Quách Cao Minh một ly rượu
vang đỏ, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo phần đắc ý: “Rượu này
là do một người bạn của tôi từ nước Pháp mang về.”
Quách Cao Minh nhận lấy, anh không uống, cũng chẳng nói nhiều
hơn một câu.
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy ly rượu vang đỏ này, bỗng nhiên ánh
mắt cô sáng lên, trên thực tế cô chính là một người yêu rượu.
Kiểu Bích Ngọc đâu chỉ là người yêu rượu, nói một cách đơn giản,
cô chính là ma ham rượu, Quách Cao Minh đang muốn lên tiếng uy
hiếp cô, nhưng mà người đàn ông trước mắt này lại lập tức hăng hái
đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, mỉm cười nói chuyện với nhau.
“Kiều Bích Ngọc, nhiều năm như vậy không gặp, cô càng ngày
càng xinh đẹp.”
“Cô ấy đang mang thai, không được uống rượu.”
Quách Cao Minh đột nhiên ngắt lời anh ta.
Người đàn ông đứng ở trước mặt bọn họ lộ ra ngạc nhiên.
Ánh mắt của anh ta lằng lặng nhìn về phía bụng của Kiều Bích
Ngọc, đại khái là do cô tương đối mảnh mai, cho nên mang thai ba,
bốn tháng, bụng không quá rõ ràng, nếu như cẩn thận nhìn, đúng là
có xíu nhô lên.
Tuy giọng nói của Quách Cao Minh không lớn, nhưng ánh mắt
của những người xung quanh vẫn luôn dừng ở phía anh, một câu
“mang thai” kia đã trực tiếp đả kích trái tim của mấy cô gái ở đây, ánh
mắt bọn họ hung dữ nhìn về phía Kiểu Bích Ngọc.
Bọn họ có quan hệ như thế nào?
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc khó xử, cầm cốc nước trái cây trên bàn
lên uống một ngụm, lẩm bẩm: “Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi. Là
quan hệ hợp pháp.
Một câu đủ khiến cho trái tim của những cô nàng đã từng điên
cuồng mê luyến vị trợ giảng của mình như chết đi, nam thần lại bị hoa
khôi của trường lúc trước cướp mất.
“Uống rượu thôi, rượu này cũng được đấy, là do chủ nhiệm cố ý
mang đến.“
Tâm trạng của những người đàn ông ở đây cũng rất phức tạp, rất
muốn không say không về.
Ngay lập tức, vốn dĩ bầu không khí có phần câu nệ, bởi vì đụng
đến rượu mà trở nên hò hét ầm ƒ, trái lại khiến cho mọi người tự nhiên
hơn nhiều, vừa nói vừa cười nhớ lại chuyện lúc trước.
Đột nhiên có một người đàn ông mập mạp uống đến say khướt,
đứng trên ghế.
“Kiều Bích Ngọc, tôi là Cao Hiểu Long, tôi rất thích cậu.” Anh ta
hô to một tiếng với cô.
“Trước kia cậu nói, cậu thích người đàn ông có dáng người mập.
mạp, như thế mới có cảm giác an toàn, cậu còn nói, người yêu lý
tưởng của cậu là đầu bếp, hiện tại tôi đã là đầu bếp của khách sạn
cao cấp.”
Một người đàn ông ở bên cạnh vội vàng kéo anh ta xuống, người
này đã 80% là say khướt: “Hiểu Long, cậu nhanh xuống đây, thật mất
mặt.”
“Trần Tùng, cậu tránh ra đi, tên khốn nhà cậu, năm đó tôi muốn
đi thổ lộ với cô ấy, cậu sống chết không cho tôi đi, bây giờ cũng thế.“
Người tên Cao Hiểu Long này, ngũ quan dúm dó một chỗ, gào lên
với người bạn học ở bên cạnh.
“Hừ, đừng cho là tôi không biết, xế chiều hôm đó, cậu đi trước
tôi một bước, tới tìm Kiều Bích Ngọc, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy ném
cậu qua vai, ném cậu vào trong hồ nước.”
Lần này người đàn ông thuyết phục tỏ vẻ lúng túng, năm đó ở
trường học, Kiều Bích Ngọc rất nổi tiếng, không chỉ vì thành tích và
vẻ ngoài của cô xuất chúng, nhất là bản lĩnh Karate của cô, đối