Rắm
Trong lúc giãy dụa, Kiểu Bích Ngọc không cẩn thận làm đổ chiếc
đèn ngủ thủy tỉnh trên đầu giường, rắm một tiếng, chiếc đèn thủy.
tỉnh vỡ vụn.
“Mợ chủ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
DÌ Phương gác đêm ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động, lập tức
khẩn trương chạy vào.
Lại nhìn thấy Quách Cao Minh đang đè Kiểu Bích Ngọc xuống
giường, bà ấy đứng ở cửa phỏng, trong lúc nhất thời không biết nên
đi hay ở lại.
Kiều Bích Ngọc xấu hổ chết đi được: “Tránh ra, nhanh tránh ra!”
Cô dùng sức đẩy người đàn ông trên người mình ra.
Ánh mắt Quách Cao Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua cô, giống
như đột nhiên không còn tình thú nữa, đứng thẳng người lên.
Anh không nói câu gì, trực tiếp sải bước đi ra ngoài.
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy anh rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ.
nhõm.
‘Vừa rỗi ánh mắt Quách Cao Minh nhìn cõ có chút kỳ lạ, có chút gì
đó mâu thuẫn, có chút hận, còn có chút giống như… Nhớ.
kiểu Bích Ngọc cau mày, cô nghĩ mãi không ra, vì sao Quách Cao.
giờ lại khác thường như thể.
Bởi vì hiện tại là hai giờ sáng, bốn phía yên tĩnh.
kiểu Bích Ngọc đứng ở cạnh giường, cô cúi đầu, nhìn mũi chân
mình, dáng vẻ câu nệ, ở nhà họ Quách, cô cảm thấy mình giống như.
một người ngoài.
Dì Phương nhanh chóng thu dọn sạch sẽ những mảnh vỡ trên sản
nhà, ánh mắt nhìn thoảng qua dáng vẻ rầu ï không vui của cổ, bà ấy/
khuyên nhủ cô một câu: “Tử nhỏ tính tỉnh cậu chủ nhà chúng tôi đã
rất lạnh lùng, đoán chừng tối hôm nay, cậu ấy sẽ đến bên phòng làm
việc để nghỉ ngơi”’
Sau khi nói xong, vẻ mặt của đi Phương hơi do dự: “Chỉ là cậu
cậu Quách… Cậu ẩy không thích tiếp xúc với phụ nữ, từ nhỏ đến lớn,
‘cậu ấy chỉ có duy nhất một người bạn gái,“
Bạn gái của Quách Cao Minh? Người nào xui xẻo như thể, lại bị
anh coi trạng,
Kiều Bích Ngọc nghe đến đây,