“Mang thai, còn để cho con bé này ăn cua, rốt cuộc là cháu có
kiến thức hay không?”
Những lời này nghe có vẻ quen thuộc, Kiều Bích Ngọc chột dạ
vùi đầu vào trong chăn, tối qua Quách Cao Minh còn dạy dỗ cô không
có kiến thức, không nghĩ tới bây giờ…
Hiện giờ người bị mắng đổi thành Quách Cao Minh.
Từ xưa tới nay ông cụ Quách luôn dậy sớm, rạng sáng 4 giờ Kiều
Bích Ngọc đột nhiên phát sốt, gọi bác sĩ tới đây, cho nên muốn giấu
cũng không giấu được, ông cụ dựng cây gậy nổi giận đùng đùng
mắng.
“Ông nội, thật ra là do cháu…” Là cháu muốn ăn cua.
Kiểu Bích Ngọc vươn đầu ra, đang định thẳng thắn được khoan
hồng, nhưng tâm trạng của ông cụ Kiều rất khó chịu, vẻ mặt ông âm
trầm nhìn thoáng qua cô, Kiều Bích Ngọc lập tức sợ hãi, câu nói kế
tiếp lập tức nuốt trở vào.
Quách Cao Minh bị ông nội gào thét, không phản bác, nhưng sắc
mặt cũng không được tốt lắm, liếc nhìn Kiểu Bích Ngọc với ý tứ hàm
xúc không rõ.
“Từ giờ trở đi, mỗi tuần hai đứa đều phải tới trung tâm chăm sóc
thai nhi để học cách làm cha mẹ như thế nào, hừ…“ Sắc mặt ông cụ
Quách rất không vui, ra lệnh cho bọn họ.
Mỗi tuần đều phải đi học, Kiều Bích Ngọc không sao cả, dù sao
cô cũng là sâu gạo rất nhàn rỗi, nhưng Quách Cao Minh bận rộn
nhiều việc…
Thấy ông nội đi xuống lầu, Kiều Bích Ngọc quay đầu nhìn về phía
Quách Cao Minh, quả nhiên là anh không vui.
“Kiều Bích Ngọc…” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt chột dạ của cô,
hung dữ lẩm bẩm tên cô, tức tới mức nghiến răng cảnh cáo: “Tốt
nhất là cô an phận một chút cho tôi!”
Cô không dám phản bác, bởi vì chuyện này là anh gánh tội thay
cho cô.
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm rời đi, còn Kiều Bích Ngọc thì bị
ép nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả bữa sáng cũng do dì Phương
bưng lên cho cô, không quên nhắc nhở.
“Cậu chủ nói, bắt đầu từ hôm nay phải về phòng ngủ trước mười
giờ, muốn ra ngoài thì phải gọi cho cậu ấy trước tiên…“ Dì Phương nói
một nửa, đột nhiên nở nụ cười.
“Đúng rồi, ông cụ bảo tôi hỏi cô, cậu chủ Quách nhà chúng ta
vào bếp tay nghề thế nào?”
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi ngớ ra, có chút giật mình.
Ông cụ chưa được ăn đồ Quách Cao Minh nấu sao?
Thật ra câu nói của ông cụ Quách là, đồ tên xấu xa kia nấu có thể
ăn ngon được sao, chắc chắn rất khó ăn! Đúng thế, ông ấy chưa
được ăn bao giờ.
Ông cụ Quách rất khó chịu, lông mày nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm
chằm bác sĩ trước mặt: “Tên xấu xa kia còn có chuyện gì lén gạt tôi
đúng không?”
Bác sĩ rất vô tội, mở miệng có chút gian nan: “Mợ chủ, bây giờ cô
ấy không thích hợp quá mệt nhọc…”
“Thực sự cho rằng tôi không biết video clip Kiều Bích Ngọc nhảy
vào trong hồ ở thành phố Hải Châu sao?”
Vẻ mặt ông cụ Quách càng âm trầm hơn, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Sợ tôi mắng cô ta, còn hơn nửa đêm làm bữa ăn khuya cho cô ta
nữa!” Vì sao chưa bao giờ nấu một bát mì cho ông ấy?
Ông cụ Quách vì không ăn được bát mì của cháu nội nhà mình
mà canh cánh trong lòng mấy ngày, ngay cả Quách Thanh Nga tới
chúc tết cũng cảm nhận được lửa giận của ông cụ, hỏi thăm xong
mới biết thiếu chút nữa là Kiểu Bích Ngọc sinh non.
Mà từ khi ông cụ phát uy xong, Quách Cao Minh lập tức trở về
đúng giờ, Kiều Bích Ngọc luôn có cảm giác ánh mắt người đàn ông
này nhìn mình hơi thâm trầm.
Tay phải anh cầm di động kiểu nữ, nhìn tin nhắn mới nhất được
gửi tới, vẻ mặt Quách Cao Minh không được tốt cho lắm.
[Bích Ngọc, gần đây cơ thể em thế nào rồi, anh rất lo lắng cho
em, có thể trả lời tin nhắn của anh không?] Là tin nhắn của Doãn
Thành Trung – em họ anh gửi tới.
Kiều Bích Ngọc vì e sợ anh, cho nên tránh ở chỗ ghế sofa xem
tivi, không dám tới gần anh, ngón tay Quách Cao Minh lướt qua vài
lượt, lập tức xóa tin nhắn này đi.
Xoay người, anh cầm theo túi văn kiện đi về phía phòng làm việc.
“Cao Minh, chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc ở thành phố Hải
Châu lúc trước, chúng tôi bắt được một số người…“ Lục Khánh Nam
đang báo cáo một số việc, bỗng nhiên giọng nói của anh ta trở nên
châm chọc: “Là Diệp Tuyết phái người làm.”
Quách Cao Minh nghe đến đó, thật sự không có chút giật mình
nào, chỉ là đôi mắt thâm trầm nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như nghĩ
tới chuyện gì đó.
“Cao Minh, anh tính xử lý chuyện này thế nào?” Lục Khánh Nam
thấy anh im lặng, truy hỏi một câu.
“Cậu đừng nhúng tay vào, tôi tự có sắp xếp.“ Anh không trả lời
thẳng.
Lục Khánh Nam nghe giọng điệu của anh rất lạnh lùng, cũng có
chút dự cảm không tốt: “Cao Minh, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Tôi nói, tất cả những chuyện của Kiều Bích Ngọc cậu đừng động
vào.” Trong giọng nói của Quách Cao Minh có chút bực bội.
Ông cụ Quách vì không ăn được bát mì của cháu nội nhà mình
mà canh cánh trong lòng mấy ngày, ngay cả Quách Thanh Nga tới
chúc tết cũng cảm nhận được lửa giận của ông cụ, hỏi thăm xong
mới biết thiếu chút nữa là Kiểu Bích Ngọc sinh non.
Mà từ khi ông cụ phát uy xong, Quách Cao Minh lập tức trở về
đúng giờ, Kiều Bích Ngọc luôn có cảm giác ánh mắt người đàn ông
này nhìn mình hơi thâm trầm.
Tay phải anh cầm di động kiểu nữ, nhìn tin nhắn mới nhất được
gửi tới, vẻ mặt Quách Cao Minh không được tốt cho lắm.
[Bích Ngọc, gần đây cơ thể em thế nào rồi, anh rất lo lắng cho
em, có thể trả lời tin nhắn của anh không?] Là tin nhắn của Doãn
Thành Trung – em họ anh gửi tới.
Kiều Bích Ngọc vì e sợ anh, cho nên tránh ở chỗ ghế sofa xem
tivi, không dám tới gần anh, ngón tay Quách Cao Minh lướt qua vài
lượt, lập tức xóa tin nhắn này đi.
Xoay người, anh cầm theo túi văn kiện đi về phía phòng làm việc.
“Cao Minh, chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc ở thành phố Hải
Châu lúc trước, chúng tôi bắt được một số người…“ Lục Khánh Nam
đang báo cáo một số việc, bỗng nhiên giọng nói của anh ta trở nên
châm chọc: “Là Diệp Tuyết phái người làm.”
Quách Cao Minh nghe đến đó, thật sự không có chút giật mình
nào, chỉ là đôi mắt thâm trầm nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như nghĩ
tới chuyện gì đó.
“Cao Minh, anh tính xử lý chuyện này thế nào?” Lục Khánh Nam
thấy anh im lặng, truy hỏi một câu.
“Cậu đừng nhúng tay vào, tôi tự có sắp xếp.“ Anh không trả lời
thẳng.
Lục Khánh Nam nghe giọng điệu của anh rất lạnh lùng, cũng có
chút dự cảm không tốt: “Cao Minh, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Tôi nói, tất cả những chuyện của Kiều Bích Ngọc cậu đừng động
vào.” Trong giọng nói của Quách Cao Minh có chút bực bội.
Lục Khánh Nam nghe thấy anh nói vậy, không dám xen vào việc
của người khác.
Anh ta vội chuyển đề tài: “Cao Minh, hiện giờ là năm mới, những
công việc này cứ để ở đây đi, anh trở về nhà họ Quách sớm như vậy
làm gì, ra ngoài chơi đi, có rất nhiều người đang đợi gặp anh đấy.”
“Có chuyện quan trọng.”
Quách Cao Minh không nhiều lời, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên
tường, trong mắt có chút đăm chiêu.
Đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghĩ tới một người phụ nữ khác,
anh thản nhiên nói: “Thay đổi vị trí nữ chính bộ phim đầu năm của
công ty cậu đi…”
Điện thoại cứ thế cúp máy, Lục Khánh Nam nghe anh nói câu
cuối xong, biểu cảm cứng đờ nhìn tin tức giải trí trên TV.
[Lê Yến Nhi trở về giới giải trí…]
“Mấy ngày nay bận rộn như vậy đều vì chuyện Lê Yến Nhi sao?”
Lục Khánh Nam lẩm bẩm một câu, việc riêng của Quách Cao Minh,
anh ta không quản được, chỉ là…
Bởi vì Lê Yến Nhi trở lại, cho nên chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt
cóc lần trước, anh không muốn quản nữa rồi sao?
“Yêu nữ Kiều Bích Ngọc kia cũng không dễ dàng gì…” Lục Khánh
Nam có chút đồng tình với cô.
Kiểu Bích Ngọc!
Quách Cao Minh đi từ trong phòng làm việc ra, đẩy cửa phòng
ngủ, anh thấy TV đang mở, người phụ nữ đang co rúm trên ghế sofa,
cứ thế ngủ thiếp đi.
Rất tốt, anh vội vàng trở về nhìn chằm chằm cô mười giờ về
phòng nghỉ ngơi, cô lại co rúm trên ghế sofa ngủ.
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm tới gần cô, rất muốn lay cô tỉnh
dậy, giáo huấn cô một trận.
Tuy vẻ mặt anh không được tốt lắm, nhưng động tác cúi người
ôm