“Cô Lê, bên công ty điện ảnh Khang Nam đã xác định cô là nữ
chính của bộ phim đầu tiên năm nay của bọn họ, bộ phim này năm
trước đã trải qua thời gian lựa chọn rất dài, cô mới trở về liền lấy
được vai diễn này, cô có cảm tưởng gì?“
Kiều Bích Ngọc đang nhàm chán ngồi trên ghế sofa xem TV, nhìn
tin tức giải trí, đang quay trực tiếp tin tức liên quan tới việc Lê Yến
Nhi trở về giới giải trí.
“Từ khi cô gia nhập giới giải trí vào sáu năm trước tới nay, cô đều
diễn vai nữ chính, càng có nhiều lời đồn là những vai diễn bình
thường cô không nhận, cho đến nay mọi người đều rất tò mò về
chuyện tình cảm của cô, có thể để lộ thân phận của đối phương một
chút được không?”
“Cô Lê, ba năm trước cô đột nhiên biến mất, có phải là đã gả vào
nhà giàu hay không, lại quay trở về vì đối phương chiều theo sở thích
của cô?”
Lê Yến Nhi mặc chiếc váy dài trang nhã, nhìn rất thời thượng lại
cao nhã, khi cô ta bị hỏi về vấn đề tình cảm, gương mặt hơi đỏ ửng,
vẻ mặt thẹn thùng.
“Quách Cao Minh đối với cô ta thật tốt.
Kiểu Bích Ngọc nhìn gương mặt giống cô tới tám phần ở trong
TV, đột nhiên tâm trạng hơi rầu rĩ.
Kiểu Bích Ngọc không quan tâm tới tin tức giải trí lắm, nhưng gần
đây cô không nhịn được chú ý tới cô Lê này, không biết là vì quá nhàn
rỗi, hay là… Để ý.
Cô đột nhiên rất muốn biết nhiều chuyện về Lê Yến Nhi này hơn,
dựa theo lý luận, dù sao Lê Yến Nhi này cũng là “tình địch” của cô…
“Lục Khánh Nam!” Cầm di động lên, Kiều Bích Ngọc liền gọi cho
cậu chủ nhà họ Lục.
Cô không dám trực tiếp hỏi Quách Cao Minh, nhưng Lục Khánh
Nam thì khác, cô cảm thấy Lục Khánh Nam dễ ở chung hơn Quách
Cao Minh.
Ở đầu bên kia di động Lục Khánh Nam nhận được điện thoại của
cô, có chút giật mình.
Nghĩ một lát anh ta mới nghe máy: “Sao thế, Kiều Bích Ngọc, có
phải là bị tin tức gần đây kích thích rồi? Ghen à?“ Anh ta vẫn dùng
giọng điệu không đứng đắn, còn mang theo chút vui sướng khi người
khác gặp họa.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy chữ “ghen” này, gương mặt lập tức suy
sụp.
Cô cao giọng phản bác: “Tôi không có ghen, tôi chỉ muốn quan
tâm một chút thôi, có phải là tôi thật sự có một chị em cùng cha khác
mẹ hay không thôi.”
Nói đến chuyện này, Lục Khánh Nam cũng từng hoài nghỉ: “Đừng
đoán mò, Lê Yến Nhi người ta không có một chút quan hệ huyết
thống nào với cô.”
“Lê Yến Nhi là cô nhi, lúc còn là trẻ sơ sinh được một đôi vợ
chồng người Canada nhận nuôi, sau khi trưởng thành học đại học ở
nước Mỹ, Cao Minh quen cô ấy ở New York vào sáu năm trước…”
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc có chút không được tự nhiên, cô
cũng biết, cô Lê này không có khả năng là chị em với cô, cô chỉ muốn
dò xét tình địch mà thôi.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, có chút không rõ: “Lục
Khánh Nam, lần trước ở thành phố Hải Châu, anh nói Quách Cao
Minh đi thăm mộ cô ta mà?”
“Các anh cho rằng cô ta đã chết, an táng cô ta ở thành phố Hải
Châu, nguyên quán của Lê Yến Nhi ở thành phố Hải Châu sao?“ Đúng
lúc, cũng giống như cô.
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Lục Khánh Nam hơi kỳ lạ, giọng nói
có vẻ trầm thấp: “Chuyện nguyên quán của người ta tôi không biết,
nhưng mà… Lúc trước Lê Yến Nhi quen Cao Minh, phần lớn bọn họ
nói chuyện về trường trung học ở thành phố Hải Châu…”
“Là trường cũ của tôi sao? Này, Lục Khánh Nam lần trước anh nói
Quách Cao Minh từng ở trường trung học phổ thông Phương Đông ở
thành phố Hải Châu trong nửa năm…“ Nhắc tới trường trung học kia,
Kiểu Bích Ngọc hơi kích động.
“Tôi để nghị cô đừng nhắc tới chuyện đó trước mặt Cao Minh,
anh ấy không thích nghe người khác nhắc tới chuyện đó.” Lục Khánh
Nam ngắt lời cô.
Kiểu Bích Ngọc nghe anh ta nói nghiêm túc như vậy, không truy
hỏi nữa.
Giống như mỗi lần nói tới khoảng thời gian nửa năm Quách Cao
Minh ở thành phố Hải Châu vào sáu năm trước, luôn có chút giấu
diếm, giống như là bí mật không thể nói ra.
“Nhưng mà nói thật, hai người ngoại trừ có bộ dạng tương tự ra,
ha ha… Kiều Bích Ngọc cô bạo lực như vậy, Lê Yến Nhi người ta là
ngọc nữ ưu nhã, cô đâu thể so được với người ta.“ Cuối cùng Lục
Khánh Nam còn trêu chọc cô một câu, sau đó cúp điện thoại.
Kiều Bích Ngọc không làm phiền anh ta nữa, chỉ là nghĩ tới cô Lê
kia, ngực cô luôn có chút rầu rĩ không vui.
“Lê Yến Nhi vừa mới trở về giới giải trí, Lục Khánh Nam lập tức
cho cô ta vị trí nữ chính, tên khốn đó không tặng mình quà gì hết,
đúng là bên nặng bên nhẹ.” Cô hơi mệt mỏi nói.
Vốn dĩ cô có chút chờ mong bộ phim này, nhưng mà: “Lê Yến Nhi
vốn có khí chất yếu đuối như vậy không thích hợp diễn bộ phim kia,
rõ ràng là Quách Cao Minh phí tiền nâng đỡ cô ta rồi…
Gần đây Quách Cao Minh có vẻ bận rộn, cô đoán được đại khái là
vì chuyện của cô Lê, dù sao bây giờ Lê Yến Nhi đã cướp đi vai diễn
của người khác.
“Là anh lấy đi vai diễn vốn thuộc về Diệp Vân!”
Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, Doãn Thành Trung nổi giận
đùng đùng đi vào.
“Công ty điện ảnh Khang Nam rất coi trọng bộ phim này, năm
trước đã bắt đầu lựa chọn diễn viên, vốn dĩ khí chất của Lê Yến Nhi
không thích hợp đóng vai nữ chính, vậy mà anh vì một người phụ nữ,
can thiệp vào chuyện đầu tư!”
Vì quay bộ phim này, đoàn làm phim đều thuộc loại xuất sắc nhất,
mục tiêu là hướng về phía đột phá kinh điển, tạm thời đổi vai diễn sẽ
tăng mức độ nguy hiểm đầu tư, mà Doãn Thành Trung là một trong
những nhà đầu tư.
So với bộ dạng kích động phẫn nộ của Doãn Thành Trung, Quách
Cao Minh ngồi trước bàn làm việc có vẻ mặt lạnh nhạt.
“Bây giờ cậu có thể rút tiền.”
Quách Cao Minh tiếp tục cầm bút ký văn kiện, anh ngay cả đầu
cũng không nâng lên, giọng nói trong veo mà lạnh lùng.
Doãn Thành Trung thấy anh không để ý tới mình, tức tới mức xì
khói: “Anh họ! Anh có biết chuyện này không chỉ là vấn đề đầu tư!“
Anh ta gọi tiếng anh họ này, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
“Anh họ, chắc hẳn anh biết, Diệp Vân là vợ hiện tại của Kiều Văn
Vũ.“ Cũng là mẹ kế của Kiều Bích Ngọc.
Tay cầm bút của Quách Cao Minh dừng lại một lát, anh cười khẽ
nói: “Vậy thì thế nào?”
“Tốt xấu gì Diệp Vân cũng là người nhà họ Kiều, dựa theo pháp
luật anh và Kiều Bích Ngọc là vợ chồng, anh ngang nhiên vì nịnh nọt
tình nhân của mình, đối nghịch với nhà họ Kiều, anh họ, anh làm như
vậy có phải không tôn trọng Kiều Bích Ngọc quá rồi hay không.”
Quách Cao Minh vốn không để ý tới anh ta, nhưng nghe anh ta
nhắc tới tên Kiểu Bích Ngọc, anh đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi:
“Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?”
Từ nhỏ Doãn Thành Trung đã có chút sợ người anh họ Quách
Cao Minh này, lúc này, anh ta thấy rõ vẻ mặt của anh không vui lắm.
Anh ta tìm từ ngữ thích hợp để nói: “Anh họ, tôi biết anh coi Kiều
Bích Ngọc thành thế thân của Lê Yến Nhi, nhưng cho dù thế nào, anh
đừng thương tổn đến cô ấy.”
Quách Cao Minh nhìn anh ta, đôi mắt càng lúc càng lạnh lùng:
“Hôm nay cậu cố ý tới đây, chính là vì nhắc nhở tôi, đừng thương tổn
Kiểu Bích Ngọc sao, có vẻ là cậu rất quan tâm tới cô ấy nhỉ?”
Quan tâm cô! Vẻ mặt Quách Cao Minh càng lúc càng âm trầm
hơn.
“Tôi đã nói với cậu rồi, chuyện của tôi và Kiều Bích Ngọc, cậu
đừng xen vào!”
Doãn Thành Trung gần như lập tức thốt ra: “Em và Bích Ngọc kết
hôn, ở bên nhau ba năm, em hiểu rõ tính cách của cô ấy, cô ấy không
có khả năng chịu làm thế thân của bất