“Giai đoạn đầu mang thai có một số thứ không thể ăn, ví dụ như
ba ba, nha đam, cua, mướp đắng, rau ngót… Những thực phẩm này
sẽ khiến co thắt tử cung hoặc sinh non, nhất định phải chú ý, ngoài ra
có một số thuốc bổ, bao gồm nhân sâm và đông trùng hạ thảo không
được bác sĩ đồng ý thì đừng dùng…”
Hôm nay là chủ nhật, Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc bị ông
cụ Quách ép đi học làm cha mẹ đúng tiêu chuẩn, khi bọn họ nghe nói
không được ăn cua, biểu cảm của hai người đều rất phức tạp.
“Đều nhớ kỹ cho tôi!“ Quách Cao Minh trầm giọng dặn dò người
phụ nữ bên cạnh một câu.
Kiều Bích Ngọc biết lần trước mình thèm ăn, nhưng mà: “Ngày đó
là anh làm cua tẩm bột chiên giòn.” Cô trách một câu, cho nên Quách
Cao Minh cũng sai.
Vậy mà dám cãi lại, vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm.
“Ba tháng đầu khi mang thai cần bổ sung vitamin B11, nếu cần bổ
sung vitamin gì, có thể uống thêm vitamin hoặc sữa bột của phụ nữ
có thai khi bác sĩ yêu cầu, nhưng không được cùng uống hai thứ này,
để tránh quá nhiều vitamin, trái lại ảnh hưởng không tốt tới bé
cưng…”
Giáo viên ở trên bục tiếp tục giảng giải cho bọn họ, Kiều Bích
Ngọc đứng thẳng sống lưng, ngồi nghiêm chỉnh, còn muốn mở ghi
âm trong di động của mình, vừa nghe vừa ghi chép.
Quách Cao Minh nâng mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, nhớ
tới lúc trước mình mắng cô không để đứa bé trong bụng ở trong lòng,
trong mắt có chút suy nghĩ sâu xa.
Giáo viên ở trên bục tiếp tục chậm rãi nói: “Trong thời gian mang
thai, người mẹ không được tắm nước quá ấm, nhiệt độ phải dưới 40
độ, tốt nhất là đừng tắm vòi hoa sen. Bình thường cố gắng đừng xách
vật nặng, khi rời giường không được lập tức ngồi thẳng…”
Trên gương mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh không có quá
nhiều cảm xúc, nhưng những chuyện cần chú ý anh đều ghi nhớ
trong đầu.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ ở đây khóc rống lên: “Đứa nhỏ này
em không muốn nữa…”
Kiểu Bích Ngọc và những người khác lập tức quay đầu nhìn người
phụ nữ kia, ánh mắt cả đám tò mò, đều sáng rực nhìn chằm chằm
người chồng bên cạnh người phụ nữ kia.
“Quách Cao Minh, anh nói xem có phải tên khốn kia ngoại tình…
Hay không?” Kiều Bích Ngọc nhỏ giọng suy đoán.
Quách Cao Minh không để ý tới cô, chỉ thấy vẻ mặt người phụ nữ
kia trắng xanh, cánh môi trắng bệch nhìn rất yếu ớt, cơ thể giống như
không khỏe, một giây sau, người phụ nữ khom lưng muốn nôn.
“Lệ Mỹ, em sao thế?” Vẻ mặt chồng đối phương buồn rầu an ủi
cô ấy.
“Anh cút ngay!“ Tính tình của phụ nữ có thai rất nóng nảy, một
lát lại khóc to, một lát như nổi bão mắng.
“Em mang thai đã 9 tuần, phần lớn là ăn gì nôn nấy, hiện giờ mỗi
ngày đều ngậm gừng, ngay cả ngửi mùi đều đã buồn nôn, nôn tới
mức dạ dày chua xót đau đớn…”
Người xung quanh nghe thấy cô ấy nói vậy, giáo viên và những
người khác cũng đi lên khuyên bảo: “Nôn nghén là chuyện bình
thường.”
Vẻ mặt người phụ nữ có thai ấm ức: “Hơn nữa, lúc em mang thai
còn tăng lên hẳn 5 cân, mọi người đều vui sướng chờ mong đứa bé
được sinh ra, mà em thì sao, mỗi ngày em đều khó chịu như vậy, chịu
hành hạ, ngay cả máu loãng em đều nôn ra rồi, còn nói em yếu ớt…”
Kiều Bích Ngọc nghe cô ấy kể khổ, nghĩ lại mình cũng mang thai
khoảng 9 tuần, may mà…
Quách Cao Minh vươn tay sờ đầu cô, Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu
nhìn người đàn ông bên cạnh mình, vẻ mặt anh hơi nghiêm trọng, có
vẻ đăm chiêu nhìn cô một cái.
Anh trầm giọng nói: “May mà cô chịu nổi dày vò.” Nói thẳng ra là,
Kiều Bích Ngọc không phải người yếu ớt.
Cái gì mà chịu nổi dày vò? Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc rất buồn
bực.
“Em muốn uống rượu, em muốn uống rượu, em không muốn
mang thai, em không muốn sinh con…” Người phụ nữ có thai kia khóc
†o xong được nâng ra ngoài.
Quách Cao Minh nhìn bộ dạng thống khổ của người phụ nữ kia,
cúi đầu nhìn người phụ nữ vui vẻ bên cạnh mình, tay phải ôm lấy eo
cô, bàn tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của cô: “Kiểu Bích Ngọc,
chúng ta chỉ sinh một đứa là được.”
Anh gần như ôm cô vào lòng, Kiểu Bích Ngọc dán sát vào ngực
anh, giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng, giống như đang trấn an
cô, trong lúc này Kiều Bích Ngọc không quen lắm, đôi má lập tức ửng
đỏ.
“Vậy, vậy anh còn muốn mấy đứa, đương nhiên là phải sinh một
rồi.“ Cái thai này vốn là ngoài ý muốn, cho dù thật sự có thai tiếp, có
lẽ là của anh và Lê Yến Nhi rồi.
Sau đó giáo viên còn giảng cho bọn họ về phản ứng nôn nghén,
cùng với khả năng bị chuột rút, phù chân,… khi mang thai.
Lúc giáo viên cho bọn họ xem ảnh một số đứa bé sinh ra, Kiều
Bích Ngọc mở to mắt, ảnh bụng sản phụ chảy máu đầm đìa ôm đứa
trẻ sơ sinh ra, rất dọa người.
Sinh con, phải rạch bụng đấy!
Nhưng mà phản ứng của người đàn ông ở bên cạnh cô còn lớn
hơn, Quách Cao Minh trợn to mắt nhìn ảnh chụp này, sau đó quay
đầu nhìn chằm chằm Kiều Bích Ngọc rất lâu…
Kiểu Bích Ngọc rất hoài nghi có phải là anh khiếp sợ quá độ hay
không, nghe nói khi đàn ông tiến vào phòng sinh thấy máu là ngất,
không biết Quách Cao Minh có ngất đi hay không?
“Thật ra ngoại trừ mang thai giai đoạn đầu và giai đoạn cuối, giai
đoạn giữa cũng phải thả lỏng thể xác và tinh thần…” Giáo viên nói
xong lời cuối cùng, cười trêu chọc mấy người đang học làm cha mẹ ở
phía dưới.
Hôm nay bọn họ kết thúc bài học xong, Kiều Bích Ngọc lén lút
kéo Quách Cao Minh đến một góc: “Quách Cao Minh, tôi nói với anh
này…”
Quách Cao Minh nhìn đôi má ửng đỏ của cô, không biết có phải
vì mang thai hay không, anh cảm thấy gần đây làn da của cô càng
thêm nhẫn mịn, nhìn cánh môi đỏ bừng của cô, huyết dịch toàn thân
anh kêu gào loạn lên.
Anh mở miệng giọng nói hơi khàn khàn: “Nói cái gì, qua ba tháng
đầu, đúng lúc cần phải vận động có ích cho thể xác và tinh thần, Kiều
Bích Ngọc chúng ta có cần thử một lần.. “
“Thử cái gì?”
Kiều Bích Ngọc nghe anh nói như vậy, lập tức thẹn quá hóa giận,
cô phát hiện đàn ông đều là động vật nửa thân dưới.
“Tôi muốn nói, những người phụ nữ vừa rồi, bọn họ đều như sói
nhìn anh.”
Quách Cao Minh nghe cô nói vậy, miễn cưỡng à một tiếng, không
để ý lắm, dù sao anh cũng quen rồi.
Kiều Bích Ngọc có vẻ kích động, chủ động dán sát vào anh, cười
gian trá giống như hồ ly: “Quách Cao Minh, vừa rồi ở trong toilet, bọn
họ vây quanh tôi nói chồng cô thật đẹp trai, còn có người hỏi tôi có
phải là minh tinh hay không đấy…”
Vẻ mặt cô kiêu ngạo, cười rất đắc ý: “Quách Cao Minh, bộ dạng
con chúng ta sau này chắc chắn rất đẹp, đương nhiên, chủ yếu là di
truyền từ tôi, mẹ đứa bé đẹp như vậy muốn xấu cũng rất khó…”
Quách Cao Minh nhìn cô, cười khẽ ra tiếng, vươn tay véo mũi cô:
“Rất đắc ý à?”
“Bộ dạng của hai người đẹp như vậy, bé cưng di truyền từ bất cứ
người nào đều xinh đẹp hết.“ Lúc này bên phải truyền tới giọng nói xa
lạ, là giáo viên giảng bài lúc trước.
Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy