Tám giờ tối, Kiều Bích Ngọc từ quán trà sữa về nhà trọ, sau khi
tắm xong thì lên giường ngủ nhưng không tài nào ngủ được.
“Lê Yến Nhi là con gái ruột của dì Trương?” Cô ôm chăm suy nghĩ
viển vông.
Bà chủ Trương của quán trà sữa còn độc thân, có một đứa con
gái theo họ bà tên là Trương Thanh Đan, tuy vây Kiều Bích Ngọc chưa
từng thấy qua đối phương, chỉ biết con gái dì Trương học cấp hai
xong thì bỏ dở, thường xuyên đi chơi đến nửa đêm mới về nhà.
Lê Yến Nhi chính là Trương Thanh Đan.
Hiểu theo các khác thì Lê Yến Nhi không chỉ phẫu thuật thẩm mĩ
mà cô còn che giấu thân phận thực sự với Quách Cao Minh, tại sao
cô ấy phải lừa dối Quách Cao Minh.
“Chuyện này có nên nói cho Quách Cao Minh biết không?”Cô do
dự nhìn điện thoại trong tay mình.
Quách Cao Minh đi sang Paris chưa về, hơn nữa từ trước tới nay
anh ta không thích người khác can thiệp vào chuyện của Lê Yến Nhi
và anh ta.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Kiều Bích Ngọc chìm xuống, thôi, tránh lại
bị chửi oan.
Nhưng còn có chuyện khác…
“Khi đó đúng lúc cháu làm thêm ở tiệm dì, Bích Ngọc cháu cũng
biết ở trường cấp ba, có rất nhiều học sinh nam thích cháu nhưng có
một người khác biệt… Lời đi Trương nói chiều nay cứ văng vằng
trong tai.
“Không trách được mà mỗi lần làm thêm giờ, sẽ có một người tới
trăm cốc trà sữa.” Kiều Bích Ngọc nghĩ lại chuyện trước kia, cũng
thấy có cái gì đó kỳ lạ.
Năm đó, cô vừa rời khỏi nhà họ Kiều, chỉ vì tính cách quật cười
ngang ngược mà không dùng một xu của nhà họ Kiều, một buổi đi
học một buổi làm thêm, học lớp mười hai, ban ngày có rất nhiều giờ
học nên cô thường xuyên làm thêm buổi tối.
Nhưng mỗi lần làm thêm tối lại rất kì lạ, mỗi hôm đều có nhân
viên tới mua bảo là mua cho công ty, có lúc lại là hoạt động tập thể…
sau đó order khoảng trăm cốc trà sữa.
Đơn hàng lớn như vậy, dì Trương sẽ gọi người tới giúp, làm đơn
hàng đó thì dì Trương cho cô tan ca sớm, công việc cô làm chỉ
khoảng hai giờ nhưng tiền lương có hơi cao.
“Là ai?”
Là ai phái người đi mau trà sữa?
Kiểu Bích Ngọc mệt mỏi ôm chăn nằm nghiêng người, cô cũng
lười động não, khi đó cô rất bận đi học lại làm thêm, đối với người
đàn ông thần bí kia chẳng có chút ấn tượng.
Sáng hôm sau, mới năm giờ cô đã dậy.
Kiểu Bích Ngọc ngồi khoanh chân ở mép giường ngơ ngác một
lúc mới nhận ra mình ở nhà họ Quách đã tạo thành thói quen dậy
sớm, biểu cảm trên mặt kỳ cục…
Lại nhớ Quách Cao Minh.
Cô nhanh chóng ăn sang, lấy túi sách chuẩn bị đến bệnh viện
thăm bà nội, cũng tranh thủ đi vào nhà họ Quách, không biết bắt đầu
từ bao giờ cô có cảm giác thân thuộc với nhà họ Quách.
Cô vừa bước ra của quán trà sữa thì gặp người quen.
“Lên xe.”
Một chiếc xe Bentley màu trắng dừng trước cửa quán, hình như
là cố tình chờ, giọng người phụ nữ trong xe lanh lảnh lạnh lùng.
Đôi mày thanh tú của Kiều Bích Ngọc nhíu lại, quan sát dò xét
người phụ nữ, cô ta tìm cô làm gì?
“Thế nào? Sợ tôi?” Lê Yến Nhi cười nhẹ nhưng lộ ra vẻ khinh bỉ.
Kiều Bích Ngọc do dự nhưng sau đó vẫn mở cửa lên xe, mà sắc
mặt Lê Yến Nhi lạnh lẽo, đạp chân ga, phóng xe tới một nhà hàng tây
sang trọng.
Sau khi cửa phòng bao được nhân viên đóng lại.
“Cô phẫu thuật thẩm mĩ ở đâu?'”‘ Đây là câu đầu tiên Lê Yến Nhi
hỏi.
Kiểu Bích Ngọc khẽ run nhìn người đối diện, hoàn toàn không
hiểu.
Lê Yến Nhi thấy dáng vẻ chậm chạp của cô, châm chọc cười một
cái: ‘Cô rất phù hợp làm diễn viên.”
Vừa nói, cô ta kinh thường liếc Kiều Bích Ngọc, lấy trong túi sách
ra một điếu thuocs lá hút, vẻ mặt cao ngạo, hít một hơi rồi phả khói
trắng vào mặt Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc bị sặc, vội vàng đứng dậy né: “Cô Lê, có gì cứ nói
thẳng!”
Cô mang thai, ngay cả Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam không
dám hút thuốc trước mặt cô, vị ngôi sao này lại ngạo mạn coi thường
người khác, khiến đáy lòng cô vô cùng chán ghét.
Lê Yến Nhi nhìn vào bụng cô, sánh mắt đè nén sự ghen ty, mở
mồm nói: “Cô ra giá đi, bao nhiêu thì phá cái thai này.”
“Không.”
Kiều Bích Ngọc nhìn cô ta, cắn môi gần ra một chữ.
“Kiều Bích Ngọc, cô đừng không biết điều.”
Giong Lê Yến Nhi nghiêm túc, hung dũ nhìn cô: “Cô thật giỏi,
thừa dịp ba năm tôi rời khỏi Quách Cao Minh mà chen chân vào,
nhưng tôi nói cho cô biết, Quách Cao Minh là của tôi! Cô không có tư
cách cùng tôi tranh chấp.”
Cô ta vỗ bàn đứng dậy, cả người đều là đồ hiệu, áo khoác da màu
đen, bả vai đính kim loại khoe khoang, ánh mắt kiêu ngạo bày ra vẻ
thư thái.
Dáng vẻ này khác hẳn lúc cô ta đứng trên sân khấu.
‘Tôi không có tư cách nhưng đứa trẻ là cả tôi…” Kiều Bích Ngọc
tự biết mình biết ta, nhưng có một số chuyện cô phải kiên cường
chống đối.
“Kiều Bích Ngọc, cô đang tính toán cái gì, có phải đang nghĩ sinh
đứa trẻ ra là có thể tiếp tục ở bên Quách Cao Minh.” Lê Yến Nhi cười
Lạnh, một tay đang chống trên bàn gạt tất cả đồ xuống.
“Tôi cũng nói thẳng cho cô biết, chờ con cô sinh ra, Quách Cao
Minh se đuổi cổ cô ra khỏi nhà họ Quách, đến lúc đó tôi nhất định sẽ
hành hạ con cô.” Ánh mắt cô ta độc ác.
Kiều Bích Ngọc nghe vậy, biểu cảm thoáng qua vẻ do dự.
“Cô chắc hẳn cũng biết Quách Cao Minh rất cưng chiều tôi, báo
chí không dám đăng một cái tin xấu nào của tôi.” Giọng Nói Lê Yến
Nhi ra vẻ đắc ý.
Âm thanh cảnh cáo vang lên: “Đối đầu với tôi không dễ dàng đâu,
điển hình như Trương Cường đối nghịch với tôi, kết cục là bị mắt
chân nhập viện, Kiều Bích Ngọc, cô đắc tội với tôi, chỉ cần tôi nói một
câu với Quách Cao Minh, thì cả nhà cô coi như xui xẻo chỉ vì cô đấy.”
Kiểu Bích Ngọc nắm chặt tay nhìn cô ta.
“Tôi chỉ muốn sinh đứa trẻ, tôi nhất định sẽ không ngáng chân
quan hệ của cô và Quách Cao Minh đâu.” Cô cúi đầu, giọng nói vẻ
hèm mọn cầu xin.
Lê Yến Nhi là người yêu anh ta, cô cũng không có tư cách mà cầu
xin, cũng chưa nghĩ tới chuyện tranh giành.
Lê Yến Nhi thấy cô kiên định thì không kiên nhẫn ác độc