Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Đồng hồ quả quýt bảo bối


trước sau

Xe đi xuống đường cao tốc đi tới bệnh viện lớn nhất ở thành phố

Hải Châu.

Người đàn ông ngồi ghế lái thỉnh thoảng đưa mắt quan sát người

bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Bích Ngọc, Lê Yến Nhi có khuôn mặt

giống em như vậy, cô ta…”

“Cô ta không có quan hệ máu mủ ruột thịt gì với tôi cả.”

Kiểu Bích Ngọc không chút biểu cảm, nhanh chóng nói: “Phiền

an dừng phía trước để tôi xuống.”

Người đàn ông dừng đúng chỗ, quay đầu nhìn vào mắt cô, giọng

như đè nén tình cảm: “Anh cũng chỉ là quan tâm em…”

Doãn Thành Trung! Tôi không cần anh quan tâm!”

Kiểu Bích Ngọc khẩn trương mở cửa xe định bước xuống.

“Kiều Bích Ngọc, em không cần né tránh anh, anh không có ý xấu

đối với em, nếu như anh thật sự muốn hại em, ba năm trước đã

sớm…”

Doãn Thành Trung dừng lại, đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Giọng nói anh ta thong thả: “Anh chỉ muốn nói, phụ nữ nhìn bên

ngoài đơn thuần nhưng bên trong có đơn giản không, gương mặt của

Lê Yến Nhi giống đến thế, chắc chắn là phẫu thuật, em phải cần

thận.”

Ngược lại, Kiều Bích Ngọc hơi bất ngờ, giọng điệu này của anh ta

thật sự rất giống như đang quan tâm bình thường…

Cô mở cửa xe, bước xuống xe nhìn người đàn ông bên trong,

từng câu từng chữ rõ rành nói: “Doãn Thành Trung, lần này tới thành

phố Hải Châu chắc là xử lý chuyện kết hôn với Diệp Tuyết, nói trắng

ra, tôi cũng không rộng lượng tha thứ cho nên tôi cũng không chúc

phúc ai người, tôi cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của

các người, xin anh nhớ, chúng ta đã cắt đứt…”

Cô phân rõ tình cảnh hai người, nếu yêu thì yêu hết lòng, nhưng

những chuyện này hơi quá giới hạn của sự quan tâm, cô cũng không

luyến tiếc gì.

Anh ta ngồi trong xe, đôi mắt híp lại, hung hăng nhìn bóng người

phụ nữ từng bước đi xa…

“Kiều Bích Ngọc!”

Không biết là vì cái gì mà anh ta lại nhìn cái bóng lưng kia hét to:

“Kiều Bích Ngọc, anh quan tâm em không phải vì em là nữ trưởng của

nhà họ Kiều, anh chỉ là…”

Chỉ là vì…

Doãn Thành Trung nhìn cô biết mất ở đoạn ngoặt, chỉ là cái gì…

ngay cả cái gì anh ta còn không rõ.

Bởi vì lần trước đứng trước mặt ông Quách đồng ý kết hôn với

Diệp Tuyết, tất cả đều thuận lợi, ngày hôm sau, anh ta cùng Diệp

Tuyết tới cục dân chính lấy giấy chứng nhận, mấy ngày qua cũng vội

vàng xử lý chuyện kết hôn, nhưng nơi ngực anh ta có cảm giác mất

mát và không cam chịu cái gì đó rất mơ hồ.

Doãn Thành Trung tức giận đấm vô lăng.

Tiếng còi xe kêu một tiếng.

Chính nó cũng đã cho thấy được cảm xúc lộn xộn, ưu tư, phiền

não, chẳng lẽ cho chuyện gì đó bị che dấu, và anh ta là con rối bị

người ta tính kế.

Mà ở góc ngoặt, Kiều Bích Ngọc hít sâu một hơi: “Anh ta bị trúng

gió à!” Cô nhíu mày, có hơi tức giận, bực mình.

Tuy vậy, Lê Yến Nhi vừa mới khoe khoang tình cảm của cô ta với

Quách Cao Minh, anh ta đột nhiên xuất hiện cũng làm cô vơi đi phần

nào khó chịu.

Kiểu Bích Ngọc không nghĩ nhiều, điều chỉnh tâm trạng, bước

nhanh tới bệnh viện đối diện.

Lần này cô tới thành phố Hải Châu cũng chỉ muốn thăm sức khỏe

bà nội đang nằm trong viện, lúc nữa cô trở về thành phố Bắc An, nơi

này khiến cô thấy rất bất an…

Khi cô tới phòng nghỉ của bà Kiều, tinh thần bà cụ không tệ lắm,

bà ngồi trên giường bệnh, thấy cô mở cửa thì vô cùng vui mừng.

“Bích Ngọc, con tới rồi.”

Đối lập với khuôn mặt vui vẻ của bà, Kiều Bích Ngọc lại rất lạnh

nhạt: “Bà nội, thân thể bà…”

“Cao Minh đâu?” Bà cắt ngang lời cô, kích động nhìn đằng sau

Nhưng thấy sau lưng Kiều Bích Ngọc không có ai, Bà Kiều lập tức

trần mặt xuống, giọng nói già nưa hơi trách mắng: “Bích Ngọc, con

đừng suốt ngày trường ra vẻ mặt đó, để cậu Quách chê cười, người

khác sẽ nghĩ nhà họ Kiều chúng ta không dạy con cháu mình.”

Kiều Bích Ngọc đứng tại chỗ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Bà Kiều nhìn đứa cháu gái duy nhất, không nhịn được mà nghĩ tới

chuyện cũ, ngược phập phồng tức giận: “Năm đó đều do mẹ cháu

quá ích kỉ đã đẩy Diệp Vân từ trên tầng xuống, làm cô ta sinh non, ta

lại chẳng có cháu trai.”

“Bà nội, chuyện kia không liên quan đến mẹ con, là Diệp Vân tự

mình ngã xuống!” Kiều Bảo Vi cắn chặt môi nói lại.

“Diệp Vân mang đứa cháu của nhà họ Kiều, làm sao có chuyện tự

mình ngã được!” Bà Kiều tấy cô dám cãi lại, mặt sầẩm sì, cái tính cách

khắc nghiệt lại nhảy ra.

Ngày trước luôn có sự phân biệt, trọng nam khinh nữ, nhất là sau

khi Diệp Vân sinh non, thân thể suy yếu không thể mang thai, bà Kiều

lại càng căn hận Cung Nhã Trang, cảm thấy Cung Nhã Trang đang cố

tình làm nhà họ Kiều đoạt tuyệt không ai nối dõi.

“Bà nội, con có việc gấp phải về thành phố Bắc An, bà cần gì cứ

gọi y tá…” Nói đến chuyện của mẹ mình, Kiều Bích Ngọc không muốn

ở lại một giây nào.

“Chờ chút, bà còn chưa nói xong đâu!” Bà Kiều thấy cô muốn bỏ

đi ngay lập tức, thì mất cả hứng.

“Cái tính cách này của con làm sao có thể lấy lòng được Quách

Cao Minh, còn muốn đàn ông lần nữa vứt bỏ sao, nhà họ Kiều chúng

ta không thể mất mặt lần nữa.” Bà mở miệng toàn là những câu châm

chọc nhưng dạy dỗ.

Kiểu Bích Ngọc đứng của phòng bệnh, hai tay siết chặt cố gắng

chịu đựng.

Bà Kiều không ưa cô, Kiểu Bích Ngọc không như Diệp Tuyết dễ

lấy lòng người, tính cách cô quá kiên cường, từ nhỏ rất hoạt bát,

không hòa đồng ngoan ngoãn, trừ vẻ bên ngoài, không có điểm gì để

cho bà hài lòng.

Nhưng bây giờ…

Dẫu sao thì đứa cháu này cũng gả vào nhà họ Quách, nghĩ tới

đây, giọng bà Kiều mới nhẹ nhàng hơn chút: “Bích Ngọc, con là đứa

cháu gái duy nhất của bà, bà hy vọng con hạnh phúc, có mấy lời con

có thể không thích nghe, đàn ông đều thích cái kiểu ngoan ngoãn

như Diệp Tuyết, mới dễ lấy lòng…”

Muốn cô học theo Diệp Tuyết… Kiều Bảo Vi châm biếm.

Cô nhìn người phụ nữ cao tuổi trên giường: “Bà nội, nếu không

có chuyện gì khác, con trở về thành phố Bắc An học cách lấy lòng

người họ Quách kia.”

Nói xong Kiều Bảo Vi không chút

chần chờ, đi thẳng ra ngoài.

“Đứng lại, bà còn chưa nói hết…Bà Kiểu cũng biết cái tính

bướng bỉnh của Kiều Bích Ngọc, thấy cô trực tiếp bỏ đi thì tức giận

hét to sau lưng cô.

“Chuyện làm ăn phải cố gắng giúp đỡ ba con…còn có, phải lợi

dụng đứa trẻ trong bụng, đừng để đàn bà bên ngoài thừa cơ đục

tường nhà…”

Cạch.

Kiều Bích Ngọc đóng của, âm thanh kia mới nhỏ dần.

Cô dựa vào từng, biểu cảm khổ sở: “Tôi thật không nên tới

thăm…” Thật là hận mình quá mềm lòng.

Thân thể gầy yếu cả Kiều Bích Ngọc như dựa vào tường để đứng

lên, nhắm mắt điều chỉnh tâm trạng: “Trở về thành phố Bắc An…” Cô

nghĩ thầm.

Tuy ông Quách ngày não cũng lạnh lùng uy nghiêm nhưng cô thà

về nhà họ Quách còn hơn.

Cô biết mình không có nhà, nhà họ Kiều muốn lợi dụng cô, làm gì

còn cái gọi là máu mủ, phải nói là tiền bạc, cô cũng biết, cô chẳng

qua chỉ là tạm thời ở nhà họ Quách, nhưng ít ra…

Cô rất muốn trở về.

Cầm điện thoại trong túi xách ra muốn mặt vé máy bay sớm nhất,

nhưng lại rất kinh ngạc thấy một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn ngắn.

Là của Quách Cao Minh.

“Tôi ở thành phố Hải Châu.” Tin nhắn thông báo ngắn gọn.

“Quách Cao Minh tới thành phố Hải Châu” Kiểu Bích Ngọc thấy

kỳ lạ, anh ta cũng ở bên này.

Ánh mắt phức tạp nhìn dãy số điện một lúc, cô gọi lại, tâm trạng

khẩn trương chờ đối phương nhấc máy…

Cô muốn hỏi anh ấy ở Hải Châu công tác hay là tìm cô?

Anh ấy tìm cô sao? Suy nghĩ lung tung một lúc gò má đã đỏ ửng.

Nhưng là, lúc sau, Kiều Bích Ngọc chán nản cúi đầu, vì Quách

Cao Minh không nghe máy.

“Làm gì vậy, sẽ không vì mình bỏ lỡ điện thoại anh ấy nên lần này

cố áy không nghe.” Cô buồn bã lẩm bẩm, lại gọi lại lần nữa, anh ta

chắc sẽ nghe.

Nhưng thực tế, Quách Cao Minh vẫn không nghe.

Kiểu Bích Ngọc thất vọng: “Vậy mình nên về trước hay chờ anh

ấy cùng về thành phố Bắc An?”

Nghe tiếng máy móc lạnh lùng báo điện thoại bận, cô mím môi,

nhắn cho anh một tin.

“Quách Cao Minh, tôi ở khách sạn Quân Lâm…”

Dinh Dinh Dinh…

Tiếng thông báo có tin nhắn vang lên.

Nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại không nghe được vì chiếc

điện thoại được để trong áo vest màu đen bỏ trong xe.

“Hình như là điện thoại của Quách Cao Minh?”

Lục Khánh Nam nghe tiếng chuông điện thoại, ngoái lại nhìn, sau

đó lại hỏi người đang ngồi ghế lái là Bùi Hưng Nam: “Có nên nghe hay

đưa cho cậu ấy không?”

Bùi Hưng Nam nhìn bóng người đúng ở sân trường trung học

thành phố Hải Châu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đừng quấy rầy cậu

ấy.”

Lục Khánh Nam nhìn theo bóng dáng Quách Cao Minh, dáng vẻ

kỳ quái, không muốn ai làm ảnh hưởng.

Nếu như vậy, Lục Kỳ Nam bọn họ cũng không dám làm gì, chuyện

ở Trường trung học phổ thông Phương Đông này có ảnh hưởng rất

nghiêm trọng với Quách Cao Minh, sáu năm, bọn họ luôn né tránh

không nói.

Nhưng Lục Khánh Nam thấy trên tay Quách Cao Minh cầm một

cái gì màu vàng, tò mò vỗ vai Bùi Hưng Nam: “Hạo Nhiên, cái kia

giống như cái đồng hồ quả quýt màu vàng bảo bối của Cao Minh.”

Bùi Hưng Nam ừ một tiếng.

Anh ta nhớ, có lần bọn họ nghịch pháo bông, Quách Cao Minh vô

tình đánh rơi chiếc đồng hồ kia, lần đó nóc nhà của cao ốc thiếu chút

nữ bị dỡ.

Lục Khánh Nam thần thần bí bí nhích lại gần Bùi Hạo Nhiên: “Này,

Hưng Nam, cậu nói là thấy trong chiếc đồng hồ kia có một tấm hình

phụ nữ, cậu nói là Lê Yến Nhi, có thể cậu không thấy rõ, thật sự là Lê

Yến Nhi sao?'”

Bùi Hưng Nam nghe người anh em nói vậy, ngược lại cũng không

chắc chắn.

Lần đó cũng chỉ liếc qua vội vã, muốn nhìn kỹ một chút thì Quách

Cao Minh đã cướp lại, cậu ấy cũng cẩn thận quá.

‘Chắc là Lê Yến Nhi, nếu không thì là ai chứ?”‘

“Vẫn như trước, anh đi đâu?”

Lúc này một người phụ nữ mặc quần áo học sinh chạy tưới, mặc

kệ người quản lý đang gọi đằng sau.

“Cao Minh!”

Lê Yến Nhi mừng rỡ chạy tưới trước mặt anh: “Cao Minh, anh tới

khảo sát sao?” Vừa nói, gò má cô ta đỏ ửng.

Quách Cao Minh thấy người phụ nữ này nhưng không trả lời cô

ta.

Chỉ là nhìn gương mặt này, suy nghĩ hơi viển vông…

Lê Yến Nhi thấy ánh mắt Quách Cao Minh nhìn mình, bộ dạng

thẹn thùng, thân mật kéo tay anh: ‘Cao Minh, anh đến tìm em, em

thật vui.” Cô ta cười rực rỡ.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện