“Sao anh lại tới đây?” An Dịch cười nhạt.
“Em nói xem? Gọi điện thoại cho em thì em không nghe, anh còn tưởng rằng anh bị em đá rồi đấy.” Triệu Tiệp mặc một bộ đồ jean, hơi thở thanh xuân của thiếu niên không ngừng toả ra trong không khí.
“Không phải em đi học múa à, lo lắng cái gì cơ chứ.” Thỉnh thoảng An Dịch lại đảo mắt nhìn chung quanh một cái, cô sợ Chu Hậu Đông đột nhiên xuất hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em nhìn gì thế?” Triệu Tập nổi ý xấu, vươn tay ôm An Dịch vào trong ngực.
“Có người kìa! Anh đừng làm như vậy.” An Dịch giãy dụa, cô bối rối mà vỗ vào lưng của thiếu niên, bởi vì sau lưng cậu ta là chiếc xe quân đội màu đen bắt mắt đang tiến vào tầm mắt cô.
“Có người thì làm sao nào? Bạn trai bạn gái không được ôm nhau à?” Triệu Tiệp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của An Dịch, đầu dựa vào trên vai, với chiều cao một mét tám lăm thì chỉ đành cong người mới có thể ôm chặt cô, hành vi thân mật như vậy làm cho sắc mặt của Chu Hậu Đông đang ngồi trong xe biến thành màu đen.
“Bố em tới.” An Dịch vừa mới nói xong, Triệu Tiệp đã nhanh chóng buông cô ra, xoay người nhìn người đàn ông đang đen mặt đi đến.
“Ch… Chú.” Bỗng nhiên bị người lớn trong nhà bắt gặp cảnh yêu sớm, cho dù bình thường da mặt có dày tới mức nào thì giờ cũng cảm thấy xấu hổ, Triệu Tiệp cẩn thận quan sát người đàn ông, nói lắp.
Chu Hậu Đông nghiêm mặt, anh bước xuống xe, không hề để ý đến cậu thanh niên mà chỉ nhìn về phía An Dịch: “Đi thôi, nên về rồi, mẹ cháu nấu cơm xong rồi.”
An Dịch cũng không dám nhìn Triệu Tiệp, cô cúi đầu, chầm chậm bước đi rồi chui vào trong xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Tiệp xấu hổ vuốt mũi một cái, cậu ta ở lại cũng không được, mà đi cũng không xong, chờ xe của hai người đi rồi mới thở dài nói: “Bố vợ này cũng không dễ gần chút nào.”
Trên xe, An Dịch không dám nói gì, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ lúc nãy