“F*ck!” Triệu Tiệp bị đèn xe chiếu thẳng vào mắt, cậu ta vội rút tay ra khỏi quần, dùng cặp che mặt An Dịch, cậu ta dõi mắt nhìn về phía trước, không thể nhìn thấy rõ mặt người ngồi trong xe.
Chu Hậu Đông bước từ trên xe xuống, hôm nay anh phải ra ngoài xử lý một vài việc nên về trễ, giờ này học sinh đã sớm tan học, trở về nhà, vậy mà hai người này lại đứng ôm hôn nhau ở trong ngõ nhỏ, tuổi còn nhỏ mà đã bắt chước người lớn, từ lúc nào mà cô nhóc này đã trở nên phóng đãng như vậy.
Triệu Tiệp thấy rõ người đang đi tới, cậu bắt đầu trở nên hoảng loạn, lắp bắp: “Chú… Chú…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này Chu Hậu Đông không nhịn nữa, anh trực tiếp đá một phát làm Triệu Tiệp ngã lăn ra đất.
An Dịch không ngờ lại gặp Chu Hậu Đông vào lúc như thế này, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Triệu Tiệp đã bị đá ngã.
“Lên xe.” Chu Hậu Đông thở mạnh, anh mở cửa xe ra, ra lệnh cho An Dịch.
An Dịch đỡ Triệu Tiệp dậy, cô trừng mắt nhìn Chu Hậu Đông mà không nói chuyện.
“Lên xe.” Chu Hậu Đông lại ra lệnh, anh biết bản thân là người cứng nhắc, ở trong quân ngũ mười mấy năm, binh lính dưới trướng anh không ai dám không nghe lời.
“Em cứ lên xe trước đi, anh không sao đâu.” Triệu Tiệp không biết chú chướng mắt cậu ta đến thế nào, mà có thể ra tay nặng như vậy với bạn trai của con gái mình.
An Dịch không để ý tới người đàn ông, cô nhặt cặp sách ở trên mặt đất lên, xoay người đi về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chú…” Triệu Tiệp muốn nói vài câu với Chu Hậu Đông, nhưng còn chưa mở miệng thì Chu Hậu Đông đã ngồi lên xe, tắt đèn rồi lái xe đi mất.
Triệu Tiệp buồn bực đá một cái vào tường, đá mạnh đến nỗi ngón chân cũng bị đau.
Sau khi về đến nhà, An Dịch đi thẳng vào phòng mình, khóa cửa lại, An Cầm Lệ gọi, cô cũng không thèm trả lời. Cô nằm ở trên giường, nghĩ thầm: “Xem ra ông chú thật sự tức giận rồi.”
Chu Hậu Đông nhân lúc cơm nước xong xuôi, anh nói với An Cầm Lệ chuyện An Dịch và nam sinh kia. An Cầm Lệ nghe xong có chút tức giận. Ăn cơm xong vẫn không thấy An Dịch ra ngoài, anh nghĩ đến việc đi tìm An Dịch nói chuyện, dù sao cũng là con gái kế của anh, bảo anh không quản thì không biết chuyện này sẽ phát triển đến mức độ nào.
Tắm xong, An Dịch ngồi vào bàn làm bài tập, có người gõ cửa, cô nghĩ chắc chắn là An Cầm Lệ, nên nói: “Con không đói, không muốn ăn.”
“Là tôi.” Chu Hậu Đông hắng giọng nói.
An Dịch bỏ bút xuống, một lúc sau mới nói: “Có việc gì ạ?”
“Mau mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói với cháu.”
An Dịch đứng lên, dịch ghế ra, đi đến mở cửa. Cô vừa mới tắm xong, mặc một cái váy liền thân, tóc vẫn còn ướt, đầu vai trắng nõn lộ ra ở bên ngoài, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, cái miệng nhỏ hồng hào nhìn vô cùng dụ dỗ.
“Mẹ cháu bảo tôi tới nói chuyện với cháu.” Chu Hậu Đông mượn danh An Cầm Lệ để nói dối.
An Dịch cản Chu Hậu Đông lại, bộ váy không che được bầu ngực đầy đặn, mái tóc đen nhánh rũ ở trên vai, cô đứng dựa vào khung cửa, cố ý dùng giọng nũng nịu nói: “Đứng ở đây nói đi.”
Chu Hậu Đông nhìn cô gái vừa mới tắm xong đang đứng trước mặt mình,