“Mua cho em một chai nước này.” Triệu Tiệp đưa cho An Dịch chai nước mà cậu ta vừa mua ở căn tin trường.
“Anh cứ uống đi.” An Dịch không nhận, đêm qua cô ngủ không ngon nên giờ mắt cứ díp cả lại.
“Sao thế, em lại thức đêm hả?” Triệu Tiệp nhận ra được sự mệt mỏi của An Dịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải, đêm qua em bị mất ngủ.” An Dịch chống cằm, cô híp mắt, uể oải gật gà gật gù.
“Anh để ở đây nhé, tan học rồi uống cũng được.” Triệu Tiếp vuốt gáy An Dịch một cái, chuông báo vào lớp đã vang lên.
An Dịch và Triệu Tiệp đã ở bên nhau được một tháng, là Triệu Tiệp tỏ tình, lúc ấy An Dịch nhất thời xúc động nên đồng ý ngay, hỏi cô có hối hận không hả? Hình như không hối hận lắm.
Cả ngày hôm đó, An Dịch đều rất mệt mỏi, cô bị thầy giáo gọi tên rất nhiều lần. Cô cố gắng để khiến tinh thần tỉnh táo, nghĩ đến thầy dạy Toán là “lão Đàm” cơn uể oải trong người dường như giảm bớt đi được chút ít.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, đại đa số những người trong lớp đã về rồi, An Dịch làm hết một nửa số bài tập, nhìn đồng hồ thấy cũng nên thu dọn đồ đạc rồi thì Triệu Tiệp bỗng đi vào.
“Anh đã quét tước, dọn vệ sinh xong rồi, chúng ta về thôi nào.” Triệu Tiệp chủ động vác cặp sách của An Dịch lên vai.
An Dịch nhìn đầu đinh mới cắt của Triệu Tiệp, nói: “Sao hôm nay tốt như vậy, còn quét dọn vệ sinh nữa”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải là do anh đang chờ em à!” Triệu Tiệp cố ý bĩu môi, bày ra vẻ mặt tủi thân.
An Dịch cười, nói: “Hôm nay anh đưa em về nhà, có được không?”
Triệu Tiệp mong được đưa An Dịch về nhà nên lập tức gật đầu: “Được chứ!”
Phố nhỏ nơi An Dịch ở cách trường khá xa, nhất định phải… đi xe đạp. Mỗi ngày cô đều tự đi học, hôm nay cô nổi hứng để Triệu Tiệp đưa mình về.
Đến nơi, Triệu Tiệp dừng xe ở đầu hẻm, cậu ta với An Dịch sóng vai đi về phía trước, chậm rãi nói: “Sao con hẻm này lại không có đèn đường thế nhỉ.”
“Hỏng rồi, mấy hôm trước nó vẫn còn sáng lắm.” An Dịch trả lời.
“Vậy không phải càng đúng dịp sao.” Triệu Tiệp nghĩ thầm.
“Phía trước là nhà em rồi, đưa cặp sách cho em nào.” An Dịch không muốn Triệu Tiệp đưa mình thêm nữa, chẳng may bị An Cầm Lệ thấy thì không biết có cãi nhau hay không.
“Vội thế?” Triệu Tiệp không đưa cặp sách cho An Dịch mà giữ chặt tay cô lại.
“Anh muốn làm cái gì?” Lòng bàn tay An Dịch ma sát với lòng bàn tay Triệu Tiệp, xúc cảm ngứa ngáy khiến cho da gà trên tay An Dịch nổi hết cả lên. Cô quá nhạy cảm.
“Lâu rồi chúng ta không làm chuyện ấy.” Triệu Tiệp thấy xung quanh không có ai nên gan cũng lớn hơn.
“Không được, anh cũng không để ý xem đây là đâu à?” An Dịch từ chối.
Thiếu niên thường có lúc xúc động, lúc nào cũng muốn làm chút chuyện xấu xa, Triệu Tiệp lại là học sinh thể dục, một đóa hoa đẹp