Hứa Gian không biết tình hình cụ thể của cha hắn, nhưng chắc chắn ông ấy thiếu đồ ăn và nước uống.
Thu dọn đồ xong, hắn quay về nơi ở của mình, sau đó mở cánh cửa không gian.
Trong lúc nhất thời, mấy cái rương bị ánh sáng của không gian bao phủ hoàn toàn, cuối cùng biến mất tại chỗ.
Hắn cảm giác tinh khí thần mình như bị rút cạn, cần phải nghỉ ngơi một thời gian, trong thời gian này, hắn không thể mở ra cánh cửa không gian.
Không chỉ thế, việc dùng năng lực của hắn còn rất miễn cưỡng.
Đây là do không đủ lực lượng, cần phải mau chóng phát triển bản thân hơn.
Một bên khác.
Trong một căn phòng đơn sơ, Hứa Hữu Nghiêm đứng trước trận pháp, đang chờ đồ đến.
Có thể thành công hay không, kỳ thật đến ông ấy cũng không thể biết được.
Chỉ nói có thể thành công, nhưng sự thật là thế nào thì cẩn bản thân kiểm chứng.
Đột nhiên trận pháp kích hoạt, một luồng sáng nhạt hiện lên.
Hai cái rương chồng lên nhau xuất hiện trong trận pháp.
Nhìn thấy vật phẩm quen thuộc, Hứa Hữu Nghiêm rưng rưng nước mắt, mạng của ông ấy vẫn chưa tuyệt.
Không do dự nữa, ông ấy mở rương ra, bên trong có rất nhiều thịt khô và bánh bích quy.
Hứa Hữu Nghiêm không để ý mấy thứ này, ông ấy lấy nước ra, vặn một chai ra uống ừng ực.
Nhưng không dám uống quá nhiều.
Tất cả chỉ có hơn 20 chai, mỗi người họ nhiều nhất chỉ được một chai.
Sắp phải đánh cùng Thiên Ngưu tông, thứ này không thể tiết kiệm.
Sau đó, ông ấy gọi gã sai vặt tới yêu cầu tất cả mọi người tập trung ở trên không, ông ấy có chuyện quan trọng muốn thông báo.
"Vâng, thưa ngài.
"Sau khi