“Cũng là năm tệ?” Diệp Vũ Tranh hỏi.
Hứa Gian xòe bàn tay trống rỗng ra, cười nói: “Là không.
”"Câu hỏi cuối cùng, dưới tay cậu có bao nhiêu tệ?" Hứa Gian cười thần bí.
"Năm tệ, chắc chắn là năm tệ.
" Diệp Vũ Tranh khẳng định nói.
"Nhấc tay lên đi.
" Hứa Gian nói.
Diệp Vũ Tranh nghi ngờ giơ tay lên.
Chỉ thấy dưới lòng bàn tay không có gì cả.
"Cái này! Cậu cầm đi lúc nào vậy?""Đừng sốt ruột, còn chưa thốt lên vãi chưởng đâu.
Cậu biết hút thuốc đúng không? Cầm một điếu đặt lên miệng đi.
""Cậu định làm gì?"Khóe môi Hứa Gian nhếch lên, khiến người ta khó có thể đoán được: "Cứ làm đi.
"Diệp Vũ Tranh nhìn Hứa Gian với vẻ nghi ngờ.
Nhưng cậu ta vẫn đưa điếu thuốc lên miệng.
“Hút thuốc rẻ tiền như vậy?” Hứa Gian khá là kinh ngạc.
"Bằng không thì sao? Tiết kiệm một chút.
" Diệp Vũ Tranh cười nói.
Hứa Gian cười khổ, sau đó đưa tay đến gần điếu thuốc: “Có vẻ sau khi tốt nghiệp cuộc sống của cậu càng khó khăn hơn.
”"Còn cậu thì sao, có khó khăn không?" Diệp Vũ Tranh hỏi.
“Liễu Du đối với tôi rất tốt.
” Hứa Gian lại bổ sung thêm: “Chỉ cần cô ấy không tức giận là được.
”“Ai bảo cậu tìm vợ học võ.
” Diệp Vũ Tranh cười nói.
"Tình huống của tôi thế nào chẳng lẽ cậu còn không biết? Thật ra Liễu Du đi theo tôi cũng rất khổ cực.
Nếu có ngày tôi phát đạt, tôi sẽ không quên khoảng thời gian vất vả trước đây.
” Hứa Gian cười nói.
Sau đó lập tức lấy lại tinh thần nói:"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hút thuốc đi.
"Tạch!Tiếng búng tay vang lên.
Ngón trỏ của Hứa Gian xuất hiện một đốm lửa đúng lúc châm một điếu thuốc cho Diệp Vũ Tranh.
Người sau