Chương 10: Là người yêu?
Từ buồng vệ sinh đi ra, Viêm Trì giơ điếu bình đi theo bên người Nghê Thường không nhanh không chậm trở về.
Nghiêng đầu thoáng nhìn cô gái khóe môi mím chặt, anh nở nụ cười: " Em sao vậy, đánh tôi rồi còn còn ủy khuất ?"
Nghê Thường sâu kín liếc mắt một cái: "Ai muốn đánh anh."
" Vậy sao đây?" Viêm Trì hướng phía sau nhìn, "Tôi quay lại đánh người kia một trận?"
" Anh đánh người ta làm cái gì."
Rõ ràng anh mới là người đáng ghét.
Nhớ tới ánh mắt chăm chú của nam nhân kia vừa rồi, Viêm Trì đầu lưỡi đỉnh hạ má, nghiền nát kẹo bạc hà trong miệng: "Tiểu tử kia mới nãy dán mắt lên người em ."
Nghê Thường không nói tiếp.
Nói thật, cô có chút thấy quen với loại tình huống này. Người mặc sườn xám đã ít, mỗi lần cô ra đường đều bị nhìn nhiều chút cũng là chuyện thường, đã sớm quen.
Những ánh mắt có thưởng thức cùng khen ngợi, có hâm mộ cùng kinh diễm, có lúc làm Nghê Thường hơi nảy sinh thỏa mãn cùng suиɠ sướиɠ, thậm chí có khi còn hơi sợ hãi.
Đương nhiên cũng có không ít ánh mắt mang ý tứ thấp kém, trắng trợn hoặc hơi mịt mờ nhìn trộm cô. Cho dù nhìn không thấy, tầm mắt kiểu đó cũng sẽ làm cho Nghê Thường cả người không thoải mái.
Lúc dậy thì, Nghê Thường có đoạn thời gian phá lệ mẫn cảm, không muốn mặc sườn xám ra khỏi nhà .
Bất quá sau này cô hiểu được .
Muốn mặc cái gì sẽ mặc cái đó, đẹp thế nào thì đẹp vậy.
Mặc sườn xám là thói quen của cô từ nhỏ, cũng là cô thật tình yêu thích, không nên vì những ánh mắt của người khác mà từ bỏ sở thích cùng thói quen của bản thân. . . . .
Nghê Thường khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ nói: " Mắt nhìn là của người khác, tôi quản không được."
Viêm Trì đứng cạnh nhìn cô, khẽ cong môi: " Em thật sự rất thu hút ánh nhìn."
Nghê Thường khinh a ra tiếng: " Vậy sao."
Đôi mắt màu trà cô lóe ra ra ý vị thâm trường: " Không phải anh cũng rất câu dẫn phụ nữ sao."
" Hửm?" Viêm Trì nhướng mày, dừng lại bước chân nhìn sâu vào mắt cô.
"Theo lời em nói vậy thì hai ta thật xứng đôi nhỉ?"
Nghê Thường: ". . . . . ."
Mấy hôm nay, không biết từ khi nào, anh bắt đầu ném ra những lời không rõ ràng với cô là cố ý hay vô ý, như dụ dỗ trêu chọc. Thật hay giả không thể phân biệt được.
Cô bất ngờ, không kịp phòng bị thường thường vô lực mặt đỏ tim loạn...
Tay lưu manh ăn chơi này ...
Nghê Thường mím môi, không né tránh lạnh lùng liếc anh. Ánh mắt bất mãn không cam lòng, còn có ý tứ phản kháng.
Chống lại ánh mắt cô, Viêm Trì hơi khiêu khích: "Em lại trừng tôi?"
Anh nhìn chằm chằm, chậm rãi nghiêng người, đột nhiên tiến đến thổi xuống hàng mi dài cong vút của cô, kề sát mi mắt Nghê Thường thấp giọng nói: "Lại còn tiếp tục trừng sao?"
Hơi thở của đàn ông nhuốm mùi bạc hà kề sát, xen lẫn sự trêu chọc, trên mặt cô có chút nóng ran.
Nghê Thường căng thẳng, nửa người đều đã tê rần. Cô nghiêng đầu chạy trối chết, không quan tâm tay còn cắm ống truyền dịch , bình truyền còn đang nằm trên tay anh.
Viêm Trì cánh tay giơ cao đuổi kịp cô, cười cười như có như không, vẻ mặt như vừa làm thành công chuyện gì, có chút xấu xa.
Anh cũng không trêu chọc cô nữa, treo xong bình truyền lên giá xoay người đi ra ngoài mua điểm tâm sáng.
Đại sảnh truyền dịch có nhiều người hơn chút, ngồi cách Nghê Thường một ghế là một cô gái trẻ, thoạt nhìn có lẽ là học sinh đang học trung học.
Vừa rồi ở cửa, cô gái nhỏ một màn nhìn bọn họ. Viêm Trì đi rồi, mới lập tức tiến đến trước mặt Nghê Thường: "Tỷ tỷ, bạn trai chị thật là soái nha!"
Quay đầu nhìn ánh mắt trong sáng của cô gái nhỏ, Nghê Thường không nói gì, cười khẽ.
Cô gái kia cười rộ lên dịu dàng, thực dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm. Tiểu cô nương này rõ ràng cũng có chút thích giao tiếp nói chuyện, một chút liền nói như máy hát:
" Chị với anh ấy là người ngoại tỉnh đi? Đến chỗ này vui chơi? Aida, trường học bọn em sẽ không có người đẹp như vậy, nếu có đẹp chút thì chỉ có mặc đồng phục, rồi ... bị chủ nhiệm ký đầu mấy cái, cũng biến dạng nha . . . . . ."
"Tỷ tỷ, bạn trai chị dáng người rất cao hẳn là vận động viên đi?"
Nghê Thường ấn ấn vào mảnh băng dính trắng trên tay:" Là một tay đua."
Tiểu cô nương thực ngoài ý muốn, trừng lớn ánh mắt "Oa" ra một tiếng.
Nghê Thường hiểu rõ nở nụ cười.
Ngoại hình Viêm Trì vốn rất gây chú ý, hơn nữa cộng với nghiệp đua xe cực ngầu, xác thực dễ dàng kích phát tâm tình thiếu nữ..
Cô gái lại hâm mộ nhìn nhìn sườn xám trên người Nghê Thường, mắt cười cong cong: " Vậy sao hai người lại ở cùng nhau?"
Nghê Thường còn chưa nói nói, liền thấy Viêm Trì mang điểm tâm trở lại.
Nam nhân một tay xách đầy ắp đồ, một tay kia cầm điện thoại di động đang cắm sạc dự phòng. Anh đặt thức ăn vào tay Nghê Thường, đôi mắt đen láy mờ mịt đảo qua cô và nữ sinh kia, quan tâm hỏi: "Em đang nói gì vậy?"
Nghê Thường lắc đầu, có chút mất tự nhiên: "Không có gì."
Cô có phải hay không có chút hư vinh?. Khi bọn họ đến bệnh viện, dường như ai cũng nghĩ họ là một đôi, không biết có phải đã ngâm mình trong sai lầm này quá lâu hay không, hay thái độ của anh bắt đầu mập mờ. Mà khi cô nữ sinh bên cạnh hiểu lầm, Nghê Thường cũng không giải thích dù có thời gian...
Cũng may Viêm Trì không có tiếp tục hỏi. Anh cũng không ăn sáng, cúi đầu không ngừng lướt điện thoại, không biết đang vội làm gì.
Khi Nghê Thường liếc sang, thấy anh đang ngắt cuộc gọi chưa được trả lời nhíu mày, hiển nhiên là kiên nhẫn muốn gọi lại.
Vẫn không có ai trả lời.
Người đàn ông nhếch miệng thầm nguyền rủa, ngẩng đầu nhìn Nghê Thường.
Anh ra hiệu cho cô: "Ăn mau lên."
Nghê Thường "Ưm" , ngẫm lại lại nói: "Anh có thể giúp tôi liên hệ đoàn phim không?"
Viêm Trì nhìn di động không ngẩng đầu: "Liên hệ rồi. Người bên kia sẽ lại đây đón."
Cô thấy yên tâm, nhưng ngay sau đó lại không hiểu sao có chút trống trải.
Trong khoảng thời gian buộc phải mất liên lạc, cô dường như tạm thời rút lui khỏi cuộc sống hiện tại. Bây giờ nhìn thấy điện thoại di động, cảm thấy bàng hoàng như trở lại "thế giới thực".
Hiện tại nhiều vấn đề phức tạp ngoài đời cùng nhau ập đến:
Cô biến mất cả đêm, đoàn phim đã biết chuyện gì xảy ra chưa?
Giang Ngư ở đâu? Chắc cô ấy đang lo lắng lắm. Không biết có vội vàng gọi báo cho bà nội không?
Ngàn vạn lần đừng. Lão nhân gia biết được chắc phát bệnh mất.
Rắc rối nhất là việc phá dỡ. Cô vốn là chỉ muốn làm khó bọn họ, bây giờ hoàn toàn không có liên lạc, sợ có lẽ sau này