Chương 11: Số điện thoại
Chất lỏng trong ống chảy chậm nhỏ giọt với tốc độ không đổi, gợn lên những gợn sóng li ti.
Đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Diêm Chi, đầu ngón tay ôm khăn giấy ướt của Nghê Thường vô thức siết chặt lại, tim đập thình thịch, hô hấp trở nên dồn dập.
Giữa hai người dường như có sợi dây vô hình nào đó, càng lúc càng siết chặt giằng co mơ hồ.
"Nghê Thường!"
Nghê Thường lên tiếng trả lời nhìn lại, thấy Giang Ngư đã đứng ngay cửa phòng.
Giang Ngư kích động chạy tới, thấy Nghê Thường trên tay còn găm kim tiêm sắc mặt căng thẳng: " Cậu không sao chứ!"
Không đợi Nghê Thường nói chuyện, Giang Ngư vành mắt thoáng chốc liền đỏ: " Cậu không nói tiếng nào đã không thấy tăm hơi, làm tớ sợ muốn chết!"
"Tớ không sao." Nghê Thường vỗ vỗ tay cô.
Phía sau Giang Ngư còn có một thanh niên nhìn quen mắt, thấy cánh tay anh ta có hình xăm moto, Nghê Thường đã nhớ ra hắn là ai .
Phương Khôn Đằng đi tới thấy Nghê Thường, rõ ràng khiếp sợ lại hoang mang, cuối cùng con hàm hồ nói câu: " Ôi trời, Trì ca. . . . . . thật ra anh nên cùng người huynh đệ này thông báo một tiếng nha!"
Nghê Thường thấp giọng hỏi Giang Ngư: "Cậu với anh ta sao lại đi cùng nhau?"
"Gặp nhau ở cổng bệnh viện." Giang ngư ở bên tai trả lời, "Đoàn phim nhận được điện thoại nói cậu ở đây, tớ lại gọi cậu không được, nhìn anh ấy nhìn quen mắt liền hỏi thử, bằng không còn không có tìm đến được nhanh như vậy đâu.."
Giang Ngư lại nhìn về hướng đi Viêm Trì, ngữ khí có điểm tò mò bát quái: "Ai, cậu, cái này. . . . . . Sao lại thế này?"
Nghê Thường còn chưa nói, chợt nghe Phương Khôn Đằng phút chốc cất cao giọng: " ĐM ,Trì ca anh chơi cái trò gì đây?"
Hắn thấy trên đùi Viêm Trì dính đầy cháo, màu trắng trắng dính ngay trước quần, vị trí có chút xấu hổ, rất không được mỹ quan cho lắm a.
"May mắn em có mang cho anh quần áo." Phương Khôn Đằng đem balo từ phía sau đưa cho Viêm Trì, cười đến bất hảo " Nóng không đấy, nếu không tìm bác sĩ xem qua? Dính vị trí này. . . . . . nên đi khám nam khoa đi, đừng mẹ nó về sau không ngạnh lên nổi!" * xuất hiện một cái là nch muốn ăn đánh ngay mà haha
Viêm Trì tiếp nhận ba lô, liền giơ tay đánh Phương Khôn Đằng một cái: "Cút!"
Hai nam nhân xoay người đi ra ngoài, Nghê Thường đột nhiên nhẹ nhàng ra tiếng: "Viêm Trì."
Viêm Trì cước bộ dừng lại, mi tâm khẽ nhúc nhích.
Nguyên lai cô biết anh là ai.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh. Cô gái thanh âm nhẹ nhàng như sương mưa, nhu nhuận lướt nhẹ qua lòng người..
Anh xoay người, đối diện với ánh mắt lấp lánh của Nghê Thường.
Trong đôi mắt màu sáng của cô hiện lên một cảm xúc không tên, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ mỉm cười.
"Cảm ơn anh."
Viêm Trì ánh mắt khẽ động, sau đó nhướng mày, vẫn giọng điệu ngả ngớn như thường ngày: "Cám ơn liền xong việc ? chờ tôi trở về lại tính sổ với em!"
Ánh mắt anh hướng đến bình truyền, lại dặn : "Nhớ gọi y tá đúng giờ."
Sau khi Viêm Trì rời đi, Giang Ngư nhìn đôi mắt nhỏ có vẻ trống rỗng của Nghê Thường, dùng cùi chỏ chạm chạm vào người cô: "Này, sao vậy? Hừm? Cậu ở cùng anh ấy tối qua sao! "
Nghê Thường chớp mắt kể với Giang Ngư những gì đã xảy ra.
Hai người họ luôn nói mọi chuyện với nhau, nhưng không biết tại sao. Lần này Nghê Thường có chút dè dặt, không kể hết: Tỷ như bị anh cầm lấy cổ chân xấu xa trêu đùa, anh ở lều trại treo đom đóm làm ngôi sao cho cô, còn có lúc bọn họ ở bệnh viện có chút giống như tán tỉnh, mập mờ. . . . . .
Giang Ngư nghe đến" bắt cóc, say độ cao" toàn là tình tiết mạo hiểm, nàng nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng tức giận giậm chân: " Ôi trời ơi, Hạ Dao thật sự đoán trúng!"
" Cậu không phải người nổi tiếng, đoàn phim cũng không có công khai cậu. Hạ Dao đoán chắc là người theo dõi cô ấy bắt nhầm, lại gặp cậu xinh đẹp nên liền nổi tâm tư . . . . ."
"Cậu biết không, đoàn phim vậy mà cư nhiên không báo cảnh sát! may là tớ báo, nói là sợ ảnh hưởng không tốt trước hết nên từ từ? ! May mắn cậu không xảy ra việc gì. . . . . . Chuyện này tớ không để yên đâu, đoàn phim nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Giang Ngư làm việc vẫn là thực thỏa đáng, biết đoàn phim không báo án, lúc sau tự mình báo. Sợ Nghê nãi nãi sốt ruột nên cũng không thông tri. Cũng may trong nhà không biết. Nghê Thường nhẹ nhàng thở ra, lại nhanh hỏi: " Bọn người khai phá bên kia thế nào? Hai ngày ngày có tin tức gì của bọn họ không?"
Giang Ngư lắc đầu: "Tớ không biết . Nghê nãi nãi bên kia cũng chưa nói cái gì, hẳn là không có tin tức xấu đi."
Nghê Thường mi tâm nhíu lại.
Lúc trước gọi điện đàm phán không ngừng với cô, bây giờ lại không có động tĩnh gì rất không thích hợp. . . . . .
Y tá đi tới, nói Nghê Thường vẫn chưa uống thuốc.
" Đi thôi, tớ cũng mang quần áo sạch cho cậu đây." Giang ngư đứng dậy, từ trong túi lấy ra một bộ sườn xám., "Chốc nữa tớ gọi xe, trở về để cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Nghê Thường nhìn chút chất lỏng cuối cùng trong bình chậm rãi nhỏ giọt, vừa bấm chuông gọi y tá, Giang Ngư đã quay lại trên tay còn cầm một túi thuốc và một túi giấy nhỏ.
"Tớ mới vừa thấy hai cái người tay đua kia, liền trả tiền thuốc lại giúp cậu rồi. Hẳn là anh ta trả giúp đúng không? cậu cũng không có điện thoại....."
"Cậu trả lại rồi?" Nghê Thường có điểm ngoài ý muốn, mím môi lại hỏi, "Kia. . . . . . anh ấy nói như thế nào?"
"Viêm Trì? anh ta nói có việc phải đi trước ——"
Nghê Thường trong lòng trầm xuống.
"Anh ta còn gửi cái này cho cậu." Giang Ngư đem túi giấy đưa cho Nghê Thường, ánh mắt tò mò , "Là cái gì vậy?"
Nghê Thường trầm mặc hai giây, mở ra. Thấy đồ vật bên trong cô ngây người.
Là áp khâm.
Là áp khâm ngọc bích cô không cẩn thận làm rơi trước cửa phòng anh.
Cũng là điểm bắt đầu của tất cả trùng hợp cùng hiểu lầm. . . . . .
Nghê Thường vuốt ve áp khâm trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác xúc động vô danh.
Trong túi còn có một tờ giấy.
Giang ngư cũng thấy được, bổ sung nói: "À, còn nói cậu gọi điện thoại lại cho anh ấy!"
Nghê Thường không nói chuyện, mắt nhìn dãy số trên tờ giấy.
Anh ấy nhất định không phải thất học.
"Viêm Trì" hai chữ này đầu bút sắc bén, đường hoàng mạnh mẽ, vừa thấy liền biết đã luyện chữ qua.
Tự tựa như nhân.
Giang Ngư nhìn Nghê Thường đăm chiêu, lấy ra di động hỏi: "Cậu có muốn gọi điện thoại nói một tiếng không?"
Nghê Thường mắt khẽ động, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng tờ giấy.
Sau một lúc lâu, cô nhẹ nhàng rũ mắt, đem tờ giấy để tới một bên.
"Không cần."
Tất cả mọi việc hôm qua, với cô tựa như một hồi ngạc nhiên lại hoang đường đầy mạo hiểm.
Anh với cô là bởi vì ngoài ý muốn mới gặp nhau, thật sự bọn họ chính là hai đường thẳng song song.
Hiện giờ trở về thực tại, dòng người hối hả, vạn gia đăng hỏa, hai thế giới