Vài ngày sau đó, cả nhóm lên đường tìm kiếm đóa hoa sen cuối cùng. Tổng cộng có chín địa điểm cần kiểm tra nằm rải rác trên toàn đảo quốc. Không gian những nơi đó đều cực kỳ bất ổn, thành ra ngón nghề di chuyển tức thời của Lệ Thiên không còn đất dụng võ. Phương án khả dĩ nhất là tách nhóm, bên nào phát hiện bị phong bế linh lực thì báo gấp cho cậu.
Quân Minh và Nhật Quang mỗi người cầm đầu một đội tinh nhuệ tìm kiếm hai địa điểm ở phía Bắc.
Tương tự như vậy, Hải Vân và Hiền Minh cùng lên phía Tây, sau đó chia làm hai đường khảo sát ở ba khu vực khác nhau.
Còn Hoài Bách thì phụ trách các địa điểm ít có khả năng xuất hiện bảo vật nhất.
Lệ Thiên và Vĩnh An đồng hành đến địa điểm vừa nguy hiểm vừa có khả năng cao nhất - vùng đất bị nguyền rủa. Đối với tình hình hiện nay, ma quân không yên tâm giao em nhà cho bất kỳ ai, mà dẫn theo cấp dưới cũng là một trở ngại. Thân phận của cậu quá mức đặc biệt, bất cứ ai biết rõ chân tướng đều có nguy cơ quay đầu phản bội.
Ma quân tách mở không gian đưa cả hai đến rìa vùng đất nguyền rủa. Quang cảnh tiêu điều xơ xác bày ra trước mắt chính là một lời cảnh báo chân thật nhất từ mẹ thiên nhiên. Còn hơn ba trăm dặm nữa mới bước chân vào vùng đất bị ông trời bón hành quanh năm suốt tháng, thế mà cây cối khắp nơi đã bị thiêu rụi, trơ lại mấy gốc cây cháy đen, đất đai nứt nẻ cành cỗi.
Vĩnh An quan sát môi trường xung quanh trong chốc lát, rồi lấy Hàn Phong chuẩn bị gắn lên vai. Ma quân đứng kế bên vội đưa tay cản lại:
- Ngự kiếm đi.
Cậu chẳng hiểu ra làm sao nhưng cũng không định cãi, trong miệng lẩm bẩm thuật pháp cơ bản. Hàn Quang nhận được linh lực phình to ra gấp mấy lần, cả thân kiếm vững vàng bay lửng lơ trong không khí. Chủ nhân của nó nhún chân nhảy lên. Ma quân cũng đáp xuống ngay sau đó. Anh vòng tay ôm eo từ phía sau, ghé vào tai nhắc lại chuyện cũ:
- Lần đầu gần em cũng là thế này. Hôm đó em cáu quá, hại anh không dám động tay động chân.
Cậu bật cười, thúc anh nhà một cái.
- Biến thái, lúc đó cơ thể em mới mười sáu.
- Nên giờ phải bù. - Ma quân gác cằm lên vai cậu, yết hầu tì vào lưng, mỗi lần nói chuyện cục adam chạy lên chạy xuống chọc cho người trong lòng ngứa ngáy tâm can. Mười ngón tay tìm đường đan vào nhau khít rịt, Vĩnh An kéo người sau sát lại:
- Để em hỏi cái eo mình xem.
- Tay anh nó hứa sẽ chăm chỉ xoa bóp.
Bên đẩy bên đưa, người tới ta cũng tới, mải mê rù quến lẫn nhau đến nỗi quên luôn nhiệm vụ ngự kiếm. Để mặc Hàn Quang lướt vun vút vào vùng đất phong bế linh lực.
Thế là... Rầm!
Bốn chân chổng vó lên trời. Vĩnh An may mắn đè lên người anh nên thoát nạn. Bao nhiêu va đập Lệ Thiên xui xẻo hứng hết. Cậu còn chơi ác vỗ mông ma quân bẹp bẹp, khoái chí bồi thêm tràng cười nắc nẻ:
- Đáng đời anh, ai bảo ham hố.
Lệ Thiên cười cười đứng dậy, tự tay phủi bụi cho hai người rồi nói:
- Nhặt kiếm lên đi nhanh thôi. Chỗ này bắt đầu nguy hiểm rồi.
Vừa dứt lời, một tia sét chớp nhoáng đánh xuống, luồng sáng cực mạnh lóe lên chói muốn mù mắt. Lệ Thiên phản xạ cấp kỳ, ôm lấy cậu lăn qua mấy vòng. Chỗ bọn họ vừa ngồi bị đánh cháy xém, gốc cây đen nhẻm tiếp tục tóe lửa, khói bốc lên nghi ngút, đất đai nứt toác đến rợn người.
Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Vĩnh An lồm cồm bò dậy, biểu cảm nghiêm trọng, hết dám đùa cợt. Không có linh lực trong người, bị trúng mấy quả này thì chỉ có chết. Đôi mắt xám phóng tầm nhìn vào trung tâm của vùng đất bị nguyền rủa. Cả bầu trời trong đó bao trùm bởi những cụm mây đen kỳ dị. Chúng nó đang chậm chạp xoay tròn sắp xếp thành một hình thù gì đó, đồng thời nhả ra những tia chớp đua nhau cắt nát bầu trời, âm thanh rền rĩ vang lên như tiếng quái vật thét gào.
- Dạ Ca! Nhìn đám mây đen đó đi, anh thấy nó giống gì?
Lệ Thiên vận dụng hết khả năng tưởng tượng của mình quan sát thật kỹ, sau đó như chết lặng nhả ra từng tiếng:
- Một đóa sen úp ngược, nó chính là Hắc Liên Tâm.
Tâm trạng của anh chuyển sang tràn đầy lo lắng:
- An, nghe anh, chúng ta tìm cách khác.
Vĩnh An cũng ớn lạnh không kém gì anh nhà. Hơn ai hết, cậu thừa hiểu những thử thách trong đó khủng khiếp như thế nào. Nếu cho chọn lại, chắc chắn là bản thân sẽ từ chối đi con đường đó. Nhưng mà... Chuyện của thầy biết tính làm sao? Bằng kiến thức sâu rộng về trận pháp, cậu dám lấy linh hồn mình ra thề, ngoài Thiên Môn Trận, không gì có thể xé nổi hố Tỳ Hưu. Thầy là đấng sinh thành ra thân thể này, cũng chính là người cưu mang cậu từ những ngày đầu bỡ ngỡ, còn hết lần này đến lần khác bị vận xui của học trò liên lụy. Về tình, về lý đều không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Cho dù biết bản thân đang tự đâm đầu vào cửa tử, thì đôi chân vẫn phải bước tiếp. Cậu gục đầu xuống, dùng hai tay xoa xoa gương mặt cho tỉnh táo đầu óc, sau đó nhìn anh lắc đầu:
- Đi thôi, đó là lựa chọn duy nhất.
Ngữ điệu ma quân bỗng chốc quyết liệt:
- Vậy em ở ngoài này đợi, anh sẽ mang nó về. Dù gì cũng từng vào đó một lần.
Vĩnh An vội níu tay anh nhà:
- Dạ Ca, đừng tự lừa mình nữa. Anh thừa biết em đi mới được. Lần trước anh vào đây những đám mây kia có tự xếp thành thế không? Còn vết bớt hoa sen trên mang tai em nữa chi.
Ma quân vén vài sợi tóc mai trên gương mặt em nhà, rồi trượt ngón tay dài theo gò má, giọng lạc đi:
- Nhưng mà... anh không nỡ. Những tia sét kia dù yếu nhất cũng dư sức lấy mạng người. Em không phải đi vào mắt trận, mà là nhào thẳng vào