Cả thân người Lệ Thiên thẳng tắp, đứng hiên ngang tựa cột chống trời. Thần thái uy vũ lẫm liệt đối mặt trực diện kẻ thù. Đôi mắt đen trầm tĩnh toát lên ánh nhìn đanh thép, bén nhọn như mũi giáo. Mái tóc bồng bềnh nương theo gió. Tay phải cầm chuôi kiếm, rút một đường sắc lẹm. Cực Dạ rít lên, lòng kẻ địch sợ hãi, cho dù không có linh lực thì hung danh của nó cũng đủ chấn kinh đối thủ.
Quốc trưởng cưỡi con tuấn mã trắng tinh đứng ở cuối hàng, lớn tiếng ra lệnh:
- Xông lên!
Tiếng trống trận thùng thùng giục giã.
Hàng thứ nhất tiến lên hai bước, quỳ một chân xuống đất. Đặt tấm khiên rầm rầm che trước mặt, giáo mác đưa chếch hướng lên cao. Hàng thứ hai, thứ ba... cũng làm tương tự, tạo thành một hệ thống phòng thủ vững trãi.
Lệ Thiên nhếch môi cười.
- Lên, ta sẽ tiễn bọn mày xuống âm phủ dùng bữa tối.
Thành Đông đen mặt, lão tiếp tục quát:
- Ai lấy được đầu Lệ Thiên thưởng một triệu linh thạch thượng phẩm.
Vẫn chưa có tu sĩ nào có ý định nhúc nhích. Phần đến đây vì mục đích xẻ thịt người Lai Tiên là chính, phần quen đánh nhau bằng linh lực. Bây giờ không có khác gì mấy con mèo cào, may mà đông người mới có gan đứng đây nãy giờ. Chưa biết có lấy được đầu ma quân hay không, nhưng thằng đi đầu chắc chắn phải chết. Nhất là xác Thuần Khương còn nằm chình ình ở đó. Dọa cả đám hèn nhát đứng ì ra, tên nọ nhường tên kia, phát huy tinh thần thà chết chứ không hy sinh.
Rồi bất ngờ có thằng chơi đểu, ủi mạnh từ phía sau, đẩy mấy tu sĩ đằng trước nhào ra. Bọn họ sĩ lỡ đà rơi vào thế khó, liều lĩnh hét to lao lên.
Ma quân nhanh chân sút văng cục đá vừa tầm, nó bay chéo, nện thẳng băng vào cổ một tên tiên phong. Đòn đánh cũng không mạnh lắm, thế mà hắn ngã xuống, lăn lông lốc dạt qua một bên, tự loại mình ra khỏi cuộc chiến.
Gần như cùng lúc, Lệ Thiên hét to, chạy hai ba bước, bật nhảy lên cao, cả người cong lên, rướm dài hết cỡ. Từng bó cơ rắn chắc theo chuyển động của khung xương gồ lên mạnh mẽ. Dưới ráng chiều óng ả, cả thân hình như được thoa dầu, tôn lên nước da mật ong bóng bẩy và đường cong cứng cáp đậm chất đàn ông. Thanh kiếm giơ cao quá đầu theo đà chém xuống mặt một kẻ địch khác. Hắn sợ hãi giơ khiên che chắn, thế là để hở mạn sườn. Tay trái ma quân nhanh như cắt, chớp lấy thời cơ đâm thẳng lưỡi dao khác vào bụng tên lính. Hắn khụy xuống, máu chảy rỉ rả. Anh nhanh chóng đút Cực Dạ trở ngược vào vỏ. Cướp lấp tấm khiên và ngọn giáo của kẻ bại trận. Tiếp tục xông vào những đối thủ còn lại.
Tốc độ ra tay quá nhanh, quá nguy hiểm, quá chính xác trấn kinh tất cả những người còn lại, mùi sợ hãi loang nhanh trong không khí. Trống trận dồn dập cũng không kích thích nổi tinh thần binh lính.
Ma quân hùng dũng bước tới, một tay cầm khiên che chắn, một tay cầm giáo xiên quân thù như xiên dưa bở. Anh bất ngờ xoay lưng, đâm ngược một tên vừa lỡ đà. Tiện thể móc một tên khác trên đà nhào đến. Cuối cùng phi mạnh ngọn giáo trúng cổ thằng đằng xa chạy tới. Chỉ trong tích tắc, năm tên đi đầu bị hạ sát gọn gàng.
- Cùng lên hoặc là chết. - Ai đó bỗng dưng hét to.
Thêm mười mấy tên lao vào cuộc chiến.
Anh vừa rút Cực Dạ, vừa cúi người dùng khiên hất tung một tu sĩ lao đến. Vung tay chém tên bên phải. Xoay người né tia sét từ trời bất ngờ giáng xuống, nhường cho thằng bên trái hưởng sái dòng điện hủy diệt. Tiếp tục chém bay đầu đứa mới lao vào. Máu tươi tanh rình nhuộm đỏ cả bộ quần áo. Xung quanh lần tràn tiếng rên rỉ đau đớn của những kẻ sắp chết.
Sau lưng anh, Vĩnh An cuống cuồng tìm cách thoát thân ra ngoài. Cậu lùi thật xa lấy đà rồi tông mạnh vào rào cản trước mặt, thế nhưng bức tường vô hình chẳng mảy may suy suyển. Tù nhân tức tối đấm rầm rầm vào tường, đôi mắt đau đáu nhìn theo hình bóng anh nhà ngoài kia.
Bình tĩnh, không được loạn... Cậu tự dặn mình hàng chục lần như thế. Rồi tiếp tục đi tìm cách khác. Vĩnh An thử chạy qua một vị trí mới cách chỗ cũ một đoạn xa, để tay lên cảm ứng... Khốn nạn! Vẫn là bức tường chó má đó. Trên đầu sấm sét đua nhau tung hoành ngang dọc, kỳ lạ thay, không một tia nào trúng vào con người duy nhất đứng trong phạm vi của vùng đất. Cứ như tụi nó có mắt và tâm tư tương đối lương thiện.
Ở bên ngoài, Lệ Thiên đã thấm mệt, thân thể chi chít vết thương lớn nhỏ, mồ hôi đổ như tắm trộn lẫn với máu thịt kẻ thù biến thành mùi vị tử thần. Mặc dù vậy, anh vẫn ngùn ngụt ý chí chém giết. Những kẻ dám thèm muốn hồn lực của bé nhà, đến một tên anh giết một tên, đến trăm tên anh giết trăm tên. Nếu cả thế giới này thèm khát, thì anh sẽ thẳng tay hủy diệt toàn bộ. Ma quân và sấm sét ngẫu nhiên tạo thành một bộ đôi xuất quỷ nhập thần, cùng nhau tàn sát hơn trăm kẻ địch.
Cuộc tắm máu vẫn đang tiếp diễn, anh rốp rẻng hất tung một đối thủ mới toanh xuống đất. Đôi chân hùng dũng bước lên ba bước, giơ cao Cực Dạ, cả người khụy xuống, đâm mạnh vào bụng tên xấu số. Kẻ sắp chết cong người lên đau đớn rồi nằm sõng soài tắt thở.
Ma quân đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi lấy sức, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía quốc trưởng. Anh bất chợt ngửa