Sài Gòn, ngày 24 tháng 2 năm 2022.
Bệnh viện Chợ Rẫy, khoa Chấn thương sọ não, phòng B. 402.
Căn phòng chật hẹp kê sáu giường bệnh san sát nhau, ở giữa là lối đi vừa đủ lọt một người lớn. So với sự quá tải ở ngoài kia, nơi bệnh nhân và người thăm nuôi nằm chồng lên nhau, thì trong này giống như thiên đường. Không gian yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng ai đó cựa quậy. Có người mở mắt, có người nhắm mắt, đôi khi có bệnh nhân giật giật ngón tay... Điểm chung của họ là đều mất hết nhận thức, sống đời sống thực vật, bỏ lại sau lưng cuộc sống ồn ã ngoài kia.
Cá biệt nhất là bệnh nhân Trương Vĩnh An, mười tám tuổi, dọn hộ khẩu vào đây được hai năm. Ba mẹ mất sớm, thi thoảng có người cậu ruột đến thăm, ngồi lại một chút rồi về. Mấy hộ lý hay gọi bệnh nhân bằng biệt danh "bé lai". Bởi cậu có mái tóc bạch kim, và đôi mắt xám tuyệt đẹp... Có thể vì nó quá đẹp nên tử thần động lòng ngó lơ, tha cho một mạng. Chớ ngã từ tầng hai mươi xuống mà chẳng hề trầy da xước tóc là chuyện xưa nay chưa từng có. Não cũng không có có tổn thương. Cứ như chàng hoàng tử đi vào giấc ngủ sâu, chờ công chúa xinh đẹp đến tặng một nụ hôn ngọt ngào sau đó sẽ bừng tỉnh.
Có lẽ chờ đợi đã lâu mà vẫn chưa có cô bé xinh đẹp nào ghé thăm, nên bệnh nhân mất hết kiên nhẫn chậm rãi mở mắt. Và rồi nhíu lại ngay tức khắc, sau đó hé ra từ từ, làm mấy lần như thế thị giác mới quen dần với ánh sáng mặt trời. Linh lực không còn, thần thức không còn, chỉ có lồng ngực chăm chỉ hít thở là còn như cũ.
"Đây là đâu?" cậu tự hỏi bản thân, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh. Cảnh này chính là bệnh viện, cộng thêm tiếng còi xe quen thuộc ập vào màng nhĩ, không khí oi bức đặc trưng của xứ sở nhiệt đới, giúp tự giải đáp luôn thắc mắc lúc nãy. Lại xuyên về!
"Thưa Đấng sáng tạo, Ngài đùa vui chứ? Con thì không ổn một chút nào đâu."
Cậu tự than thở trong đầu, và gặm nhấm cơn nhức mỏi tê rần khắp thân thể, như kiểu vừa bị ai đó tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết. Tâm trạng bỗng dưng cảm thấy tủi thân ghê gớm, ở đây đâu có anh, bản thân cũng chẳng mặn mà với cuộc sống hiện tại.
Cảm giác khó chịu cứ như ly thủy tinh đang nóng gặp lạnh, nhanh chóng nứt lách tách và vỡ ra tung tóe. Trong đời mình, cậu chưa bao giờ trách móc thiên hạ. Lần này lại khác, cậu trách, trách hẳn Đấng sáng tạo. Ngài thích chơi khó như thế ư? Giày vò con mình có gì vui không? Ngài còn muốn thử thách đến khi nào nữa?
Nghĩ là chán. Bởi vậy, mặc dù đã tỉnh, Vĩnh An vẫn nằm ngay đơ, hai mắt vô hồn. Hộ lý đi vào dọn dẹp thấy bệnh nhân mở mắt cũng chẳng để ý, mấy hiện tượng này nhìn riết thành quen. Mấy người sống đời thực vật đôi khi vẫn có phản ứng như thế, nhưng chỉ nhìn cho vui, hầu như không có khả năng tiếp nhận và phân tích thông tin trong não. Còn cậu cũng chẳng buồn động tay động chân để thông báo việc mình đã trở lại bình thường.
Lui cui một hồi, chị ta nhác thấy có người đi vào nên ngẩng lên chào hỏi:
- Bác Thiên lại vào đánh đàn hả? Đợi tí, sắp xong rồi.
Người đàn ông cao to, mặc áo blouse trắng, trên tay ôm cây đàn guitar gật nhẹ, đồng thời đứng nép qua một bên.
Nữ hộ lý tiếp tục quay lại công việc dọn dẹp của mình. Trong bụng âm thầm thán phục vị bác sĩ trẻ. Ai chẳng biết làm ở đây vừa cực vừa chẳng có bao nhiêu lương. Thu nhập chính đều đến từ phòng mạch tư. Xong việc ai cũng tranh thủ về nhà, có đâu ở lì trên bệnh viện đánh đàn cho mấy bệnh nhân sống đời thực vật. Mà... đã hai năm rồi có ai tỉnh lại đâu. Người kiên nhẫn như thế quả đúng là của hiếm khó tìm.
Cậu nghe thấy chữ "Thiên" quen thuộc cũng ngoảnh mặt làm ngơ, người giống người còn có, huống chi là trùng tên.
- Xong rồi đó bác Thiên, tui đi. - Nữ hộ lý thông báo một tiếng rồi ra ngoài.
Bác sĩ Thiên nói vọng theo. - Cảm ơn chị.
Giọng nói thân thuộc làm Vĩnh An bần thần cả người, vội đảo mắt về hướng phát ra âm thanh.
Người kia...
Người kia...
Có phải là Lệ Thiên hay không?
Cũng ánh mắt đen sâu thẳm yêu chiều nhìn cậu. Cũng gương mặt đẹp đến ngẩn ngơ lòng người. Cũng dáng đứng vững vàng như tùng như bách.
Chỉ khác nhau mỗi màu áo hay mặc trên người.
À không, còn nốt ruồi son trên tai nữa chứ.
Nhưng mà... bề ngoài giống cũng chưa chắc đã là Dạ Ca của cậu. Vĩnh An nửa mừng nửa lo, nhìn vị bác sĩ trẻ trân trối.
Từ khi phát hiện ánh mắt xám chớp chớp hướng về mình, bác sĩ Thiên cũng như bị thôi miên, nhìn không rời mắt.
Cả hai trao nhau ánh mắt lâu thật là lâu. Chỉ cần hỏi một câu thôi là sẽ rõ ràng mười mươi. Vậy mà ai cũng sợ lỡ như...
Mà đứng mãi thế này khá là bất ổn, anh kéo ghế ngồi sát bên giường bệnh nhân, trên tay ôm đàn gảy gảy mấy nhịp:
- Em tỉnh rồi? Thích nghe bài gì không?
Bác sĩ kiểu này hơi ngộ, đáng lẽ phải thăm khám nghe ngóng này kia. Đằng này nhào vô liền hỏi thích nghe bài gì? Vĩnh An ngờ ngợ nhắm mắt lại. Mùi thơm nồng nàn sâu lắng như tách cà phê đắng luẩn quẩn quanh mũi. Đúng là mùi của anh. Cậu tham lam hít nhiều hơn một chút, cũng là tự lấy can đảm cho mình. Cổ họng lâu ngày chưa nói chuyện vừa đau vừa cứng, nuốt chút nước miếng đã thốn tựa gai đâm trong họng. Bệnh nhân ậm ừ vài tiếng khơi thông thanh quản. Mười ngón tay vận động khó khăn cố gắng nắm lại. Đã đến nước này đành... liều thôi.
- Da C... a! - Giọng Nói khàn đặc, khó nghe cực kỳ, ngay cả Vĩnh An cũng ngỡ mình dùng ngôn ngữ chim, cò, ếch, nhái gì đó. Tóm lại là không phải tiếng người.
Thế mà bác sĩ tủm tỉm mỉm cười, tay nắm lấy bàn tay, nhẹ giọng đáp lại:
- Anh nghe!
Cậu rưng rưng nước mắt.
Anh ngấn lệ bờ mi.
Tạ ơn trời! Họ tìm được nhau rồi.
Vĩnh An mừng rỡ đến quýnh quáng đầu óc, hỏi thêm một câu bản thân chắc chắn đã biết đáp án:
- Đây là thật hay mơ?
Bác Sĩ Thiên cúi xuống hôn nhẹ lên trán em nhà rồi mới từ tốn đáp lại:
- Là thật.
Và anh liếc nhìn vào nốt ruồi son trên tai Vĩnh An, bổ sung thêm một ý:
- Có lẽ trước đây là mơ, anh với em mơ cùng một giấc.
*****
Bảy giờ sáng, ông mặt trời gửi ánh nắng chói chang đến tận giường gọi con sâu ngủ thức dậy. Có lẽ cường độ chưa đủ nóng nên đôi mắt xám vẫn nhắm híp, nằm ì trên giường, miệng cười cười như đang mơ gì đó rất thú vị. Đến khi phòng ăn truyền vào tiếng máy pha cà phê chạy tè tè, thì cậu mới khó chịu mở mắt ra. Giọng hãy còn ngái ngủ đã vội trách móc:
- Dạ Ca!!! Anh mới trực về không vào nằm ngủ, ở ngoài đó pha cà phê làm gì?
Lệ Thiên nhìn tô bún chả giò bày sẵn trên bàn lửng thửng bẻ lại:
- Còn em vận động khó khăn, dậy sớm làm đồ ăn sáng làm chi?
Vĩnh An câm nín ngồi dậy, khó nhọc lần theo vách tường ra ngoài. Tổ ấm của hai người là căn hộ một phòng ngủ nhỏ gọn, phòng khách liên thông với phòng ăn. Cậu ngồi ở ghế sofa vẫn dễ dàng ngắm anh nhà để nguyên bộ đồ đi làm pha ly capuchino đúng điệu cho mình. Bỗng... trong đầu nhớ ra một việc bèn nói:
- Cho em mượn cái lap.
Bác sĩ vừa bê ly cà phê ra bàn, vừa nhăn mày đáp lại:
- Không cho, khỏe hẳn hãy tính.
- Hai tiếng? - Cậu năn