Ả ta hớn hở nắm tay tình nhân. Đồng thời ném linh hồn yếu ớt về phía kẻ thù.
Linh hồn của ngài dang tay đón lấy ma quân vào lòng, dùng hồn lực mát lành xoa dịu tổn thương sau trăm năm bị đày ải bởi bàn tay quỷ dữ.
Như Uyên hạnh phúc đến tột cùng, ôm choàng lấy tình nhân, tưởng tượng ra cuộc sống viên mãn ngọt ngào. Sau ngàn năm, vạn năm, cuối cùng cũng đợi được...
Bỗng nhiên, ánh mắt ả trợn lên, cúi đầu nhìn vào ngực mình, máu, toàn máu. Linh căn bị Đại Dương móc ra, trái tim phập phồng nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
Ả không tim vào những gì mình đang thấy, bàn tay búp măng run rẩy để lên ngực. Là máu, ngực trống rỗng, tim không còn. Như Uyên đau đớn nhìn người đàn ông của đời mình:
- Tại sao?
Đại Dương nhếch mép, cười bằng giọng mũi:
- Tại vì tôi không phải là Đông Hoa. Tôi chịu đựng sự đụng chạm của cô đến giờ đã là quá đủ.
Vừa dứt lời, Đại Dương liền co chân đạp ả rớt khỏi phượng hoàng. Trái tim đỏ máu bị bàn chân độc ác dẫm nát. Đôi môi hắn nhẩm nhanh pháp quyết, chỉ trong chớp mắt, Trúc Khuê từ hư không hiện ra. Kẻ si tình vội ôm người đẹp vào lòng nỉ non:
- Trúc Khuê đi với anh. Đôi ta sẽ trường sinh bất lão, hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Trong mắt Trúc Khuê lại chỉ có khinh bỉ. Mạnh tay đẩy Đại Dương ra khỏi người mình.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt Như Uyên. Ả lắc đầu, ả không tin. Người từng xem mình là tất cả trên đời, từng yêu thương che chở, thậm chí không tiếc mạng để thực hiện giấc mơ bên nhau muôn đời, giờ đây ôm con đàn bà khác trong tay.
- Không!!! - Như Uyên rên lên. Cả thân người trườn bò dưới đất, cố gắng lết lại túm lấy gấu quần người tình. - Anh là Đông Hoa của em. Chỉ cần phi thăng anh sẽ khôi phục ký ức, nhớ ra tất cả. Anh sẽ nhớ mình yêu em như thế nào. Nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên nhau.
Đại Dương kinh tởm hết cỡ, thẳng chân đá bay người dưới đất như ném một con cóc ghẻ. Ánh mắt nhìn Trúc Khuê chờ lời khen ngợi, Thần nhân khi yêu cũng chẳng khác đứa trẻ con là mấy.
Dù gì cũng từng đầu ấp tay gối, hết tình còn nghĩa, ai đời cư xử thô bạo không kém kẻ thù. Trường sinh với loại người thế này thì thà chết đi còn sung sướng hơn. Trúc Khuê lắc đầu ngán ngẩm:
- Để tôi yên.
Đại Dương quýnh quáng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại. - Anh có gì không bằng Lệ Thiên? Tại sao em không cho anh cơ hội?
Như Uyên tự nhiên cười lên khằng khặc. Ngày xưa chỉ cần tỏ ra không hài lòng, Đông Hoa cũng có biểu cảm y chang như thế. Trải qua bao kiếp luân hồi, người này vẫn là Đông Hoa trong trí nhớ ngày nào. Vẫn một gương mặt hoàn hảo, nụ cười ấm áp, tài năng hơn người. Vẫn một mực si mê khi yêu. Tiếng cười lần nữa cất lên, thê lương ai oán. Cả thân hình của nằm ngửa ra đất. Tim bị người ta móc ra rồi, sao lòng còn đau như thế?
Đông Hoa vẫn là Đông Hoa, chẳng qua không còn là Đông Hoa của ả.
Như Uyên tự dưng vỡ ra điều gì đấy, cả thân thể cứng lại, nước mắt ngừng rơi. Đôi mắt dữ tợn nhìn qua Vĩnh An, răng nghiến lên trèo trẹo:
- Rốt cuộc, khi điều trị tâm ma, ngài đã làm cái gì?
Nếu không như thế thì tại sao Đông Hoa lại thay đổi thái độ nhanh chóng như thế. Tại sao không tiếc mạng lập lời thề bảo mệnh sẵn sàng chết thay cho Trúc Khuê. Rõ ràng ban đầu cũng thích ả, sau lần chữa trị định mệnh ấy lại chỉ chăm chăm hướng về con chó cái kia.
Vĩnh An bình lặng ngồi đấy. Đối với ngài, vở kịch yêu hận tình thù đẫm máu và nước mắt cũng chẳng hơn chuyện gió thổi lá rơi.
Như Uyên phát cuồng nhìn vị Thần dù vô tình hay cố ý thì kết quả vẫn là làm hại đời ả. Nếu không có cái trận pháp khốn kiếp ấy. Đông Hoa không chết, bọn họ không phải chia lìa. Ả cũng không bị đẩy vào vùng hư vô tăm tối, chịu sự giày vò từ ngàn năm này qua ngàn năm khác. Phi thăng cái gì? trường sinh cái gì? Không có người yêu bên cạnh, đó chính là nguyền rủa, một lời nguyền rủa vĩnh hằng.
Được, được lắm! Ả không hạnh phúc thì người khác cũng đừng mong sống yên. Gương mặt xinh đẹp biến thành quỷ dữ. Đôi mắt lá dăm lúng liếng gợm tình giờ đây tràn ra oán hận. Đôi môi thơm mọng ngọt ngào độc ác lẩm bẩm chú ngữ.
Vĩnh An phát hiện điều kỳ lạ, liền tập trung tất cả hồn lực bảo vệ ma quân. Nào ngờ, đòn cuối cùng của ả diễn ra từ bên trong linh hồn. Dưới vòng tay ấm áp và chắc chắn của một vị Thần, Lệ Thiên vỡ vụn thành thành ngàn vạn tia sáng. Chúng yếu ớt bao quanh, quyến luyến người thương lần cuối rồi tan biến cùng trời đất.
Vĩnh An khẽ cúi nhìn xuống khoảng trống anh để lại. Cơ thể gần như hoá đá.