Hệ thống run rẩy, co lại thành một cục lông xù mềm mại. Ký chủ của nó chẳng phải loại dễ dàng thương lượng. Nhưng tình thế đã bị đẩy đến đường cùng, không thể che giấu được nữa.
- Đại Dương là nam chủ. Thế giới này tồn tại là vì anh ta, nếu giết đi, tất cả sẽ chôn cùng. Ký chủ nên nhớ đây chỉ là một cuốn sách.
À, ra là thế, Vĩnh An cũng không quá bất ngờ. Nếu vậy… - Chết thì chết! Ông đây đếch sợ. Đáng lẽ mày nên đi khuyên thằng nam chủ khốn kiếp đó đừng đụng đến tao.
- KHÔNG! - Hệ thống gầm rú lên trong đầu ký chủ. Thân thể run lẩy bẩy, hai tay ngắn ngủn nhỏ xíu chắp lại với nhau. - Chỉ cần tha cho nam chính. Công pháp tu luyện nhất đẳng, vị trí chôn giấu bảo vật của thế giới này tôi đều nói ra.
- Thật?
Con sóc nhanh nhảu gật kia gật lịa.
- Thật, tôi có rất nhiều thông tin.
Đáp lại nó là nụ cười đểu. - Nhưng ông đây không hứng thú. Nam chủ của mày chờ chết đi.
- Dạ Ca đi thôi.
Sóc mập bất chấp tất cả nhào xuống cắn gấu quần ký chủ khiến nó bị lôi xềnh xệch trên mặt đất. Tuy vậy, hệ thống vẫn mặc kệ, cố gắng truyền âm:
- Giờ ký chủ muốn thế nào?
Cậu dừng lại, cúi xuống nhìn nó, ánh mắt hững hờ pha thêm chút ác độc trong đó. - Muốn mày cút đi cho khuất mắt tao. Không có nhiệm vụ gì hết.
Hệ thống nhả gấu quần ra nằm ngay đơ dưới đất. Muốn nó biến đi? Oa oa… Con sóc khóc rống lên. Bị bỏ rơi, bị thất nghiệp rồi sao? Nó đã làm gì sai mà gặp phải loại ký chủ chẳng biết lý lẽ như vậy. - Không được!!!
Cậu nhíu mày khó chịu. - Từ chối? Vậy thì chuẩn bị thắp nhang cho nam chủ của mày đi.
Dứt lời, Vĩnh An đeo Hàn Phong lên vai, chuẩn bị đi lùng kẻ thù.
Hệ thống cuống lên, theo hiểu biết của nó thì người này chắc chắn sẽ làm thật. Nam chủ đang yên đang lành tự nhiên đi chọc vào ổ kiến lửa. Nó khổ quá mà, kẹt giữa hai bên làm thế nào cũng dở, cuối cùng con sóc hét lên:
- Thôi được, tôi đi. Sau này ký chủ đừng hối hận.
Đến nước này còn dám hù ông. Vĩnh An lạng xuống đá mạnh một phát, hệ thống bay vút ra khỏi Ngọc Sương. Cậu nhếch môi cười lên đầy nham hiểm. Cuối cùng cũng tiễn vong được nó. Bị ai đó kè kè bên cạnh bắt mình làm này làm kia, luôn mang đến cảm giác cực kỳ chán ghét. Hôm nay tiễn được nó ra khỏi cuộc đời đúng là việc đáng ăn mừng. Còn tên khốn kia, tạm tha cho tội chết, tội sống chắc chắn phải đền.
Thoắt cái chủ nhà đã quay lại nhìn anh cười lên hì hì. - Không cần thiết giết tên này nữa. Anh kiếm người dạy cho hắn một bài học được không?
Bỗng nhiên lại đổi ý, chẳng lẽ có liên quan gì đến con sóc kia? Xung quanh cậu nhóc có quá nhiều điểm kỳ lạ. Anh khoăn tay săm soi đánh giá thái độ người trước mặt. Trong lòng rất muốn hỏi cho ra lẽ nhưng cuối cùng lại thôi. Bé ngốc của anh về phương diện nào đấy không hề dễ bắt nạt tí nào. Để chắc ăn hơn, ma quân hỏi lại lần nữa:
- Cậu không muốn giết nữa?
- Cho hắn sống thêm vài năm, giờ trả đủ lễ là được.
- Vậy đơn giản. - Lệ Thiên gật đầu đáp ứng. Sau đó kéo cậu vào lại trong nhà.
Gió đêm mát lạnh thổi qua Ngọc Sương, hai người đi dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Một người cố bước nhanh hơn, một người thả chậm bước lại. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng bước chân sột soạt trên con đường trải sỏi. Cậu nhìn qua bên cạnh, vừa dịp anh cũng ngó sang. Trong đêm đen muôn trùng, khi bóng tối che mờ đi hết thảy, xúc giác lại nhạy bén lạ thường, dễ dàng nắm bắt từng rung động cho dù là rất khẽ.
Bàn tay lớn bỗng siết chặt bàn tay nhỏ. Hơi ấm lan truyền qua lại. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, đàn ông với nhau lẽ ra chỉ nên khoác vai. Mà nghĩ lại, bọn họ từng làm qua nhiều hành động chẳng theo lẽ thường, thế này đã là cái gì. Thôi kệ, miễn sao bản thân cảm thấy thoải mái, mấy lề lối quy tắc xã hội ấy à, cậu chưa bao giờ để tâm.
- Dạ Ca! - Ngữ điệu hơi hơi kéo dài, nghe như là nhõng nhẽo.
- Hửm? - Anh trầm trầm đáp lại.
- Tôi dự định bế quan đánh sâu vào cấp tụ đan. Anh có kế hoạch đi ra ngoài không?
Anh đứng lại, kéo cậu dừng theo. Một luồng linh lực mát dịu theo kinh mạch lan đi khắp cơ thể Vĩnh An. Dưới ánh trăng, đường nét sắc bén nghiêm nghị dịu hẳn đi rất nhiều, chỉ còn đó sự ân cần trìu mến. Cậu ngây người như phỗng nhìn anh không chớp mắt. Lệ Thiên cười, khóe môi và khóe mắt cùng cong lên một đường, nụ cười đẹp nhất cậu từng thấy.
- Ngắm đủ chưa? - Anh ghẹo.
À…- Cậu gãi đầu thừa nhận. - Chưa.
Ma quân cưng chiều nhéo mũi bé ngốc của anh một cái. - Tí nữa sẽ để cậu ngắm cho đã. Giờ quay lại chính sự. Tôi đã kiểm tra linh lực trong người của cậu, đúng là đã đến thời điểm đột phá. Chuẩn bị thế nào rồi?
- Linh Thạch đầy đủ, lý thuyết cũng nắm, chắc là ổn. - Cả người tràn ra vẻ tự tin kiêu ngạo.
Thái độ này chọc ma quân nổi lên hứng