Quá trình tụ đan chia làm ba giai đoạn chính. Đầu tiên là tiến hành gột rửa tái tạo cơ thể. Công việc này phải chậm rãi tiến hành trong nhiều tháng nhiều năm, nhanh hay chậm phụ thuộc vào khả năng chịu đựng của mỗi cá nhân. Sau khi linh khí biến đổi thành linh lực, sẽ được tu sĩ điều khiển để tấn công từng tế bào trong cơ thể. Liên tục phá vỡ và rèn luyện, ép buộc tế bào phải thích nghi để biến đổi sang cấu tạo khác, có đủ khả năng chịu đựng mọi tác động mạnh mẽ. Lửa đốt không cháy, dao đâm không lủng, bệnh tật bất xâm, mùa đông không lạnh, mùa hè không nóng, vượt qua được mọi tác động bất lợi của môi trường. Quá trình này gây nên những cơn thống khổ tưởng chừng kéo dài đến vô tận.
Lệ Thiên xót xa nhìn người trong trận liên tục run rẩy, mồ hôi tuôn ra như tắm, gương mặt co giật dúm dó. Đã vài tháng trôi qua, dựa vào năng lực của cậu, đáng lẽ quá trình này cũng nên kết thúc mới phải. Ma quân chắp tay sau mông đi qua đi lại bên ngoài trận pháp, ruột gan nóng như lửa đốt hoàn toàn bất lực trước tình cảnh này. Có những chuyện bé ngốc của anh phải tự trải nghiệm, cho dù yêu thương cách mấy cũng chẳng thể nào chịu đau thay người.
Giữa lúc ma quân đứng ngồi không yên, gương mặt Vĩnh An từ từ giãn ra. Cơ thể chính thức bước vào giai đoạn thứ hai - tụ đan. Nếu nói bước đầu tiên là đau đớn thống khổ, thì bước thứ hai là thập tử nhất sinh, đồng thời cũng hấp thụ lượng linh khí cực lớn. Ban đầu tu sĩ phải sử dụng linh lực có sẵn trong cơ thể hun đúc thành thể rắn, sau đó liên tục nén linh khí từ môi trường bên ngoài bồi đắp viên kim đan trong cơ thể. Cho đến khi nó trở nên hoàn hảo thì quá trình này mới chính thức kết thúc.
Vĩnh An đang đi vào giai đoạn quyết định, một giọt linh khí cũng không thể thiếu, nếu không kim đan sẽ xuất hiện vết nứt và vỡ nát ngay lập tức.
Ba hệ linh khí mộc, kim, hỏa, đua nhau quy tụ lại một chỗ Trên đỉnh Ngọc Sương. Hình thành những đám mây tam sắc khổng lồ, cách xa vài chục dặm vẫn có thể nhìn thấy. Ai ai chứng kiến cũng phải chấn kinh. Từ hồi ma quân Lệ Thiên tụ đan đến nay, chưa một tu sĩ nào từng hấp thụ lượng linh khí khủng khiếp như thế.
Tin tức này nhanh chóng lan xa ngàn dặm, gia chủ các nhà bắt đầu ủ mưu thu người.
Bạch gia chủ đi qua đi lại trong phòng, nhấn mạnh lần thứ hai:
- Khả Lan, em phải làm cho con bé hiểu ra vấn đề. Người gắn trách nhiệm gia tộc trên vai, tình cảm chỉ là thứ yếu.
Quý bà im lặng không đáp lại, ánh mắt nhìn anh trai ẩn chứa rất nhiều ý tứ. Khả Anh vẫn chưa buông tay, cố gắng thuyết phục:
- Chỉ cần cưới Vĩnh An gia, chủ tương lai của nhà chúng ta không thể là ai khác ngoài Hải Vân. Những người cạnh tranh cũng thấy khó mà tự lùi bước.
Ánh mắt Khả Lan sáng lên, nhưng rất nhanh liền chuyển sang ảm đạm, rồi bà thở dài não nuột.
- Làm mẹ, ai lại không muốn con mình có nơi nương tựa vững vàng. Mặc dù em đã nói hết nước hết cái nhưng con bé nhất định không chịu. Anh cũng nên tính phương án khác đi. Có thể dùng tiền bạc lôi kéo. Hoặc đi đường vòng, mời cô gái Vô Danh về đây, sau đó kéo theo Vĩnh An.
Bạch gia chủ đã nói hết lời, nếu không thể kéo về làm rể trong nhà, thì cũng chỉ còn mỗi cách đó mà thôi.
Bên phía nhà họ Lục đã kịp chộn rộn từ mấy bữa trước. Hoa Nam trợn tròn hai mắt nhìn dàn "người đẹp" xếp hàng trước mặt. Toàn là loại hàng vai u thịt bắp, tay chân thô kệch, mặt mũi kỳ quái. Ngắm nhiều sẽ gây sang chấn tâm lý nặng nề. Lục gia chủ mất mấy giây mới có thể lấy lại bình tĩnh hỏi kỹ quản gia:
- Cậu có nhầm lẫn gì không?
- Dạ, ngài yên tâm. Thiếu gia mô tả là cao to ngăm đen, tác phong tao nhã. Nên tôi lựa chọn ngoại hình đúng theo mô tả. Điệu bộ cử chỉ mình đào tạo sau.
- Thôi được. - Hoa Nam nửa tin nửa ngờ, xua tay lia lịa. - Mau đưa ra ngoài, hướng dẫn cẩn thận. Nếu có sai sót gì cậu từ chức luôn đi.
Để mấy cô gái này đứng lâu thêm chút nữa, ông sợ gu thẩm mỹ của mình sẽ bị tẩy não.
Cùng thời điểm đó, Hoàng Huyền Thư âm thầm gửi một tin nhắn ra ngoài, nội dung chỉ có vài chữ "Tìm hiểu tất cả sở thích của Vĩnh An." Biết mình biết người trăm trận trăm thắng. Thời điểm này còn quá sớm để đưa ra phương án hành động cụ thể. Trong tay bà vẫn còn một con bài tẩy, lúc nào cũng có thể lật lên để chiếm vị trí thượng phong.
Dựa theo tương quan lực lượng giữa năm nhà với nhau, thì họ Tranh là yếu thế nhất, hy vọng chiến thắng trong cuộc đua lần này cũng rất mong manh. Vì thế Tranh Công Nhất triệu tập tất cả các thành viên quan trọng để lắng nghe ý kiến. Cuộc họp diễn ra trong bầu không khí sôi nổi, rất nhiều ý kiến được đề xuất. Nhưng bàn đi bàn lại vẫn thấy có điều chưa ổn. Đang lúc mọi người cùng đâm đầu vào ngõ cụt, một thành viên trẻ nhất ngập ngừng lên tiếng:
- Chúng ta nên nhắm vào Đại Dương. Ai cũng muốn lôi kéo Vĩnh An, chắc chắn nhà họ Mạc cũng không ngồi yên. Một rừng không thể chứa hai hổ. Cứ để bốn nhà kia giành nhau, chúng ta ngấm ngầm lôi kéo thiếu chủ họ Mạc chẳng phải tốt hơn sao?
- Nói rất hay. - Công Nhất hoàn toàn đồng ý. Với vị thế của nhà họ khó có thể vượt qua các nhà khác, chi bằng hài lòng với người thứ hai, coi như không về tay trắng. Nói thì nói thế, tuy nhiên đến lúc triển khai sẽ không đơn giản. Phải dùng chút tiểu xảo may ra mới giành được người về trong tay.
Cùng lúc đó, Mạc Thành Đông đang trò chuyện kín đáo với vị trợ lý của mình.
- Thảo Ly, cô đánh giá thế nào về thiếu chủ?
- Bàn về tài năng và thiên phú thì không thua ai. Nhưng… - Cô trợ lý ngập ngừng.
- Có gì cứ nói thẳng. - Mạc Thành Đông khuyến khích.
- Dạ! Tính cách có hơi nóng vội, xử lý công việc chưa được chu đáo. Khó có thể theo kịp bước chân của ngài.
Quốc trưởng gõ gõ cây viết lên bàn, ý tứ nhìn cô