Hàng loạt tu sinh đang cười nghiêng ngả lập tức im bặt. Cảnh tượng héo mòn trong Đầm Lầy Trắng như có sức mạnh vô hình, lặng lẽ hút đi sinh khí. Bọn họ nhìn chòng chọc vào bí cảnh, cảm giác như đang nhìn vào con đường đi xuống địa ngục, âm u và mất hết sức sống. Đôi chân chôn chặt tại chỗ, nửa bước cũng chẳng dám tiến lên. Khí lạnh theo vết nứt tràn ra bên ngoài, thấm vào gan bàn chân rồi lan nhanh khắp cơ thể. Mấy tu sĩ trẻ tuổi bất giác rùng mình, thần sắc tái mét.
Cười nữa đi, hô khẩu hiệu cho to vào, nó sẽ giúp các người sống sót đấy. Vĩnh An quay lại đằng sau, mở miệng ha ha ha đáp trả kiểu hành xử khiếm nhã lúc nãy của đám đông. Đồng đội cũng ăn ý cùng nhau ha ha ha thật to, to nhất là giọng của Hiền Minh và Hải Vân.
- Trật tự. - giáo sư Huyền Linh nhắc nhở. Ông cảm nhận được sự sợ hãi của các tu sinh nên nhanh chóng trấn an. - Bí cảnh này sáu tháng mở ra một lần. Sau năm mươi ngày sẽ tự động đóng lại. Sáu tháng trước đã được lực lượng quân đội rà soát. Khó khăn trong này các trò có thể tự mình đối phó. Nếu cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm, hãy nhấn ngay nút đỏ của thẻ bài. Nó sẽ truyền tống các trò đến nơi an toàn.
Trương Tam Phong cũng đứng lên tiếp sức cho đám học trò nhỏ. - Không có gì phải e ngại, đây chỉ là một chút rèn luyện. Ở ngoài chiến trường còn khốc liệt hơn gấp bội. Tiến lên nào các em!
Được các giáo sư lên tinh thần, hầu hết các tu sinh đã lấy lại can đảm, ngàn đôi chân rầm rập đi vào không gian trắng nhờ nhợ, vàng vọt, mơ hồ… từa tựa như hàng triệu linh hồn không thể siêu thoát ám lên tất cả thực vật trong đó. Đất cát nơi này cũng có màu đồng bộ với cây cối. Vô tình gây nên sức ép tâm lý đến cùng cực.
Vừa bước chân qua cửa, Vĩnh An liền phóng thần thức ra thăm dò. Thông tin trả về khiến lông mày cau ngày càng chặt. Linh khí ở nơi đây mỏng manh đến đáng thương. Tuy nhiên thứ làm cậu lo lắng chính là cảm giác của bản thân. Nó đi theo cậu từ cuộc họp với các giáo sư đến nay. Và sau khi tiếp xúc với thực tế thì cảm giác lại càng rõ rệt hơn trước. Có cái gì đó bất thường, chỉ tức mình cái là, không thể nhìn ra chỗ nào chưa đúng.
- Tất cả đứng lại. - Thủ lĩnh dõng dạc ra lệnh.
Cả nhóm trăm người răm rắp làm theo, cùng nhau vây quanh người cầm đầu.
Cậu phóng to bản đồ rồi hướng dẫn cho các tu sinh dưới quyền. - Trong này linh khí rất mỏng, nên cần tiết kiệm linh lực tối đa, chỉ ưu tiên sử dụng trong lúc chiến đấu. Vì vậy chúng ta sẽ phải đi bộ thay vì ngự kiếm.
Cậu vừa nói vừa chỉ tay vào một ốc đảo nho nhỏ. - Nếu ngự kiếm chúng ta chỉ mất một ngày là đi hết vùng vành đai. Nhưng đi bộ sẽ mất hơn một tuần. Vì thế tôi chia nhỏ quãng đường hành quân. Mục tiêu đầu tiên của chúng ta là vượt qua trăm dặm đến được ốc đảo vào tối nay. Sau đó hạ trại và nghỉ ngơi.
Nhã Vy là người đầu tiên thấy quyết định này bất ổn, cô thẳng thắn phản đối:
- Đi cách này không ổn, trâu chậm sẽ uống nước đục. Chỉ có bốn đội được vào vòng hai, mà có những mười sáu học viện cùng nhau tranh tài. Linh khí mỏng có thể thay thế bằng linh thạch. Bọn tớ ai cũng mang theo bên mình không ít thì nhiều.
Hải Vân định lên tiếng cãi lý thì bị thủ lĩnh cản lại, cậu lạnh lùng hất cằm lên trời ý bảo mọi người nhìn theo. Hướng đó đang có vài chục tu sinh cùng nhau ngự kiếm bay vù vù. Một dặm, hai dặm… vẫn chưa có gì xảy ra.
- Thấy chưa nó… - Nhã Vy đắc ý lên tiếng. Nhưng kịp nói hết câu đã há hốc miệng.
Các tu sinh khác cũng cùng chung khẩu hình.
Hàng loạt dây leo đâm thẳng từ đất lên trên trời, nhanh chóng cuốn lấy chuôi kiếm của các tu sinh sau đó giật mạnh xuống. Một trận chiến khốc liệt mở màn ngay trước mắt.
- Giờ các cậu nhìn rõ rồi chứ?- Vĩnh An khoanh tay trước ngực, nhìn khắp một lượt, ánh mắt mang theo ý tứ cảnh cáo rõ rệt. -Thực vật nơi này có khả năng đánh hơi ra linh lực. Nếu muốn trở thành mục tiêu của chúng thì cứ tự nhiên.
- Chúng ta có thể bay cao hơn.
Lại là em gái khóc nhè hôm nọ. Cảm giác bất lực nhẹ nhàng lướt qua trong thâm tâm. Thủ lĩnh nhanh tay lẹ mắt chuyền trái banh trách nhiệm qua cho cô bạn.
Hải Vân là thế, chưa bao giờ làm thằng bạn phải thất vọng về mình, cô mát mẻ nói kháy:
- Não cậu bị nước mắt ngâm nhũn ra rồi hả Thủy Tiên? Tại sao ánh mặt trời ở đây ít ỏi như vậy? Bởi vì nó có trận pháp tự nhiên che phủ bên trên. Làm sao có thể bay cao hơn được nữa.
Em gái khóc nhè quê độ đứng núp phía sau lưng một tu sinh khác, không dám hó hé hỏi thêm mấy câu bị người khác cho là ngu xuẩn.
- Còn ai thắc mắc gì không? - Cậu lên tiếng.
Đại đội nhìn nhau, ai cũng im lặng.
- Tốt! - Vĩnh An nhìn thẳng vào đám đông, giọng nói đanh thép. - Trong khi di chuyển chỉ nghe theo lệnh của tớ. Cấm tuyệt đối ý kiến ý cò hoặc làm theo mình. Ai vi phạm sẽ dừng cuộc chơi. Các cậu rõ chưa?
- RÕ!
Tiếp theo cần phải phân chia đội hình. Cậu nhảy phóc lên ngọn cây quan sát khu vực xung quanh. Cả một vùng rộng lớn chỉ toàn là