Sau câu nói đó, người đàn bà kì lạ nhanh chóng bỏ đi. Thân hình gầy gò chạy thoăn thoắt len qua những con đường chật hẹp, hun hút, tối tăm. Tối đến nỗi, cái bóng cũng bỏ bà ta mà đi. Thỉnh thoảng, người phía trước thả chậm bước như có ý chờ đợi. Ba người, một trước, hai sau, dắt díu nhau vào căn nhà gỗ ọp ẹp giữa vườn chuối. Bốn bức vách bị mối mọt ăn lở lói, sùi lên những đường vằn vện. Nền đất ẩm ướt lồi lõm, rác rến lộn xộn. Trong nhà trống huơ trống hoác, chỉ có một giường, một bàn, một ghế.
Thủ lĩnh Bạch Vân tần ngần đứng đó, chưa biết ngồi đâu trên cái ghế duy nhất trong nhà, mà còn phủ đầy phân gà. Lệ Thiên nhìn qua rồi phẩy nhẹ tay, mặt ghế lập tức sạch bóng. Anh ngồi xuống, đồng thời kéo cậu yên vị trên đùi mình, hai tay ôm hờ qua eo. Vĩnh An quen thói bám riết trên người ma quân mấy bữa nay, cũng chẳng thấy tư thế này có gì bất ổn, vô tư ngồi trên đệm thịt, thỉnh thoảng còn nhún nhún mấy cái, biểu cảm rất chi thoải mái.
Chủ nhà từ sau bếp đi lên tay cầm theo mấy chiếc ghế sạch sẽ. Trông thấy hai người ôm ôm ấp ấp lấy nhau, trong bụng khẽ thở dài một tiếng, xem ra chúng nó là vật thừa thãi. Bà ta bỏ đó đi qua bên kia vặn to chiếc đèn đang cháy le lói. Không gian nhờ thế mà đỡ tối hơn một chút.
Thủ lĩnh Bạch Vân được dịp quan sát của chủ nhà kỹ hơn. Dung nhan bà ta thay đổi một trời một vực. Mái tóc đen mượt óng ả, làn da trắng như bông bưởi, đường nét đằm thắm mặn mà... Từa tựa một người trong trí nhớ của cậu. - Dì là ai?
Chủ nhà không trả lời mà lại liếc nhìn ma quân ngập ngừng. - Người này...
- Có thể tin được. - Vĩnh An tiếp lời.
Người phụ nữ vẫn cố gắng thuyết phục. - Chuyện này lại khác, con có thể...
- Bọn con không giấu nhau điều gì.
- Thôi được! - Bà ta thở dài. - Dì là Ngọc Cẩm, em ruột má con.
Vĩnh An hơi bất ngờ, cơ thể rung động một chút. Người sau lưng vội siết chặt vòng tay, ôm khư khư cục thương cứng ngắc. Mặt để trên hõm vai của cậu. Biểu cảm thoải mái như chúa tể sơn lâm đang nghỉ ngơi, nhưng đừng dại mà đến gần, mất mạng như chơi.
Ngọc Cẩm định qua nom dòm xem thằng cháu gầy béo thế nào, nhìn cảnh này liền lắc đầu thoái chí. Phụ nữ tộc Lai Tiên có năng lực cảm nhận hồn lực của người khác. Nhân vật ngồi sau nhất định không phải là người đơn giản, nên tránh va chạm thì hơn.
Thủ lĩnh Bạch Vân thì đang chạy theo một ý nghĩ khác. Nhìn mặt bà ta rõ ràng là có nét giống mẹ của chủ nhân thân thể này. Gương mặt của cậu lại đâu giống, nhất là còn có lớp hóa trang. Người này làm cách nào xác định nhanh như vậy?
- Dì nhận ra con bằng cách nào?
Cẩm Ngọc đang rót dở tách trà, nghe cháu trai hỏi thế, bà đứng dậy đi lẹt xẹt qua bên đầu giường. Lật tấm chiếu lủng lỗ chỗ lấy ra bức chân dung vẽ bằng chì. - Đây là mẹ con. Tấm hình duy nhất dì còn giữ lại được... - Giọng nói sụt sùi rồi im bặt.
Vài phút sau, bà mới ổn định lại tâm trạng, kéo tà áo bà ba lên lau khóe mắt. - Con biết mình là ai không?
Cậu bình thản trả lời câu hỏi của chủ nhà. - Lai Tiên.
- Chắc là con đã biết về tộc của mình? - Bà ta vừa nói vừa đẩy tách trà sang cho hai vị khách.
Vĩnh An ngửi thoáng mùi trà và quyết định làm lơ, không ngon như anh pha cậu sẽ không uống. Thủ lĩnh Bạch Vân mất hứng đôi chút, chuyển qua tập trung vào câu chuyện:
- Có biết một ít thông tin. Nhưng mà dì chưa trả lời câu hỏi lúc nãy.
Cẩm Ngọc cười buồn, mở miệng mắng yêu. - Thằng bé này nóng tính y chang má con vậy. Chuyện đâu còn có đó. Để thủng thẳng dì kể đầu đuôi cho nghe...
Hóa ra ông bà ngoại của Vĩnh An nhỏ sinh đôi hai người con gái. Ngọc Lam là chị, Ngọc Cẩm là em.
Nói về nguồn gốc gia đình, thực ra tộc Lai Tiên chưa bị tuyệt chủng hoàn toàn như trong tài liệu để lại. Trong cuộc càn quét năm ấy, có một nhóm trốn ra ngoài hoang đảo, tránh sự truy lùng của giới tu sĩ độc ác và định cư cho đến ngày nay.
Cuộc sống trên đảo sẽ vẫn mãi bình yên như thế, nếu như hai mươi năm trước không phát sinh một sự kiện. Vùng đất từ lâu đã không chào đón người ngoài bỗng nhiên xuất hiện một tu sĩ lạ mặt. Ngọc Lam vừa gặp liền trúng tiếng sét ái tình, bất chấp mọi nguy hiểm trực chờ phía trước, quyết tâm trốn nhà đi theo người đàn ông xa lạ. Khi biết chuyện, Ngọc Cẩm vội đuổi theo chị gái mà không thành, kết quả lưu lạc tại An Lạc bao năm qua.
Về nguyên nhân nhận ra thân phận thằng cháu, Ngọc Cẩm giải thích rất ngắn gọn. Con gái tộc Lai Tiên không có khả năng tu luyện nhưng lại sở hữu thiên phú cảm nhận hồn lực của người khác. Ngay khi cậu xuất hiện, bà ta đã nhận ra một nguồn hồn lực thuần khiết, điều mà chỉ có người Lai Tiên thuần chủng mới có. Bỏ thêm chút não vào suy nghĩ là dễ dàng đoán được mẹ của thanh niên lạ mặt này là ai.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Vĩnh An vẫn còn một số thắc mắc. Ví dụ như... - Tại sao dì không thắc mắc mẹ con đâu rồi?
- Đã chết! - Bà ta rơm rớm nước mắt bổ sung