Trưa hôm sau, Vĩnh An lờ mờ tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở quờ quạng tìm người. Mềm mềm, ấm ấm... May quá, vậy là chưa bị ném ra chuồng gà. Cả người khoan khoái hẳn lên, mở to hai mắt nhìn trần nhà cười cười.
Lệ Thiên chống tay nằm nghiêng, tay kia vò đầu cậu:
- Có gì vui mà cười.
Cậu không trả lời, cố tránh khỏi bàn tay nghịch ngợm bằng cách rúc sâu hơn vào ngực của anh.
Có bao nhiêu cảm xúc viết hết ở trên mặt mà còn trốn cái gì? Ma quân thuận tay giam luôn người vào trong lòng, cằm gối lên mái tóc bạch kim, miên man nghĩ cách giúp bé ngốc nhận ra tình cảm của mình. Chứ để tình trạng "tim yêu người mà lòng chẳng hay" kéo dài thêm nữa sẽ rất bất ổn, khác nào hai người đang tự giày vò lẫn nhau.
Giữa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Ma quân khẽ cau mày, ngữ điệu khó chịu. - Việc gì?
- Thưa quân thượng... - Nhật Quang đứng ngoài ngập ngừng.
- Nói đi.
- Có tin cấp báo Thuần Khương tấn công Tuyết Cung.
Lệ Thiên bật dậy, mở cửa bước ra, tâm tình bồn chồn khó hiểu. Chỉ là một cung điện trống rỗng hắn cướp làm gì cho mệt. Ma quân nghi ngờ hỏi lại:
- Kiểm tra nguồn thông tin gửi đến chưa?
- Tôi đã kiểm tra, chắc chắn là do bên ta cấp báo. Trên đó có ấn ký của quân thượng... Bây giờ tính thế nào?
Ma quân trầm ngâm, một cung điện trống rỗng bỏ cũng chẳng sao, chỉ đáng ngại bên trong còn trận truyền tống nối thẳng đến Ngọc Sương. Chuyện này mà bại lộ thì bé ngốc sẽ là người ăn mệt. Lần cướp ngục vừa rồi mặc dù có thể lộ ra chút dấu vết nào đó, nhưng không có bằng chứng thì làm gì được nhau. Đằng này...
- Để ta về Tuyết Cung một chuyến.
- Quân thượng định dùng thuật pháp dịch chuyển tức thời?
Lệ Thiên chắp hai tay sau lưng, gật đầu xác nhận. - Ừ!
- Thuật pháp ấy rất hao tổn hồn lực. Vết thương của quân thượng vẫn chưa phục hồi hoàn toàn... Hay là dùng cách khác.
- Yên tâm, lui xuống đi.
- Mà khoan... - Ma quân bỗng nhớ ra một chuyện.
Nhật Quang đổ mồ hôi trộm đứng lại.
Anh nói tiếp. - Tội để người khác lần theo dấu vết. May mắn cho cậu đó là Trúc Khuê, nếu là người khác hậu quả sẽ thế nào? Tự chọn hình phạt, thời gian một tháng.
Người khác thì làm gì có cơ hội. Chẳng qua cô ta giúp đỡ trong mấy lần thu mua linh dược nên y mới bất cẩn như thế. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Nhật Quang đâu dám hó hé nửa lời. Tự động chặt đứt cánh tay bên trái. Vẻ mặt không hề nhăn nhó hay đau đớn, thản nhiên cầm cánh tay rời đi.
Anh lạnh nhạt quay lại trong phòng, đưa cho Vĩnh An một viên đá tròn trĩnh, đen tuyền, phản chiếu ánh sáng lấp lánh:
- Luyện giúp tôi chiếc hoa tai có trận pháp định vị.
Vĩnh An cầm lấy viên đá, săm soi rất kỹ. Đá uyên ương ư? Có lẽ anh ta muốn đính hôn với ai đó. Ai đó thì chẳng cần hỏi cũng biết. Tâm trạng vui vẻ tự nhiên trôi sạch như có lũ quét qua, ngữ điệu chán nản thấy rõ:
- Anh muốn phạm vi định vị bao xa?
- Toàn bộ thế giới này. - Lệ Thiên cười cười trả lời.
Thì ra chết mê chết mệt người ta dữ lắm rồi. Cậu vô thức thở dài thường thượt, vẻ mặt ủ dột:
- Để đó, khi nào rảnh tôi làm. Mà trận pháp định vị rộng như vậy phải có máu mới hoạt động chính xác.
- Không vấn đề gì, máu thì có sẵn rồi. Làm ngay đi, khi nào về tôi lấy.
Không ngờ còn giữ máu của nhau nữa cơ đấy! Cậu hờn mát hỏi lại:
- Cần gấp như vậy?
- Ừ rất gấp.
Rồi anh vò đầu cậu dặn dò. - Ở...
Vĩnh An cướp lời. - Ở yên trong này chứ gì? Biết rồi! Anh ngày càng giống thầy.
Khỏi cần nói cậu cũng thừa biết hai ông thần dưới kia còn có nhiệm vụ ở nhà canh gác.
Lệ Thiên tần ngần một hồi, lừng khừng nửa đi nửa ở, cuối cùng nắm chặt hai tay bước vào khoảng không tối đen như mực. Ánh mắt dán chặt vào người cùng phòng cho đến khi mất hút.
Giây trước anh vừa đi, giây sau cậu liền ném viên đá vào nhẫn không gian. Trong bụng tức tối, vô cớ đấm gối thùm thụp. Đấm chán lại nằm dài ra giường. Mặc kệ, anh ta gấp chứ mình có gấp đâu, chăm mèo trước đã. Còn việc được nhờ ấy à, chờ đi, chừng nào có hứng mới làm. Vĩnh An đeo lên vẻ mặt bất cần đời, đi ra góc phòng mở balo bế Mun trên tay. Dạo này nó ăn nhiều lại ít vận động nên ú nu ú nần. Tướng đi lệt bệt, mỡ con chồng mỡ mẹ. Sờ vào thì rất thích nhưng lại không tốt cho sức khỏe của nó.
- Mày thành heo rồi. Hôm nay chỉ ăn ba trái linh quả thôi. Sau đó chạy vòng vòng trong phòng biết chưa?
Mèo Mun "meo meo" mấy tiếng tỏ vẻ phản đối.
- Vô hiệu. - Cậu chủ cứng rắn trả lời.
Nó lại chui vào trong lòng, liếm liếm bàn tay chủ nhân.
- Nhột... vẫn ba trái.
Mèo Mun kêu lên yếu ớt, mặt mũi ủ dột đầu hàng số phận, gặm tạm ba trái linh quả bé tí. Đang ăn giữa chừng, tự nhiên nó vểnh râu, hai tai dựng đứng, mắt mở to. Rồi đột ngột phóng qua khung cửa sổ biến mất sau bụi cây. Chủ nhân ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Dưới tầng trệt, Quân Minh say sưa cười cợt Nhật Quang:
- Quả báo! Cho mày nhéo tao nữa đi... Ơ, chạy đi đâu?
Hắn phát hiện người tình nhỏ bé của quân thượng bỏ chạy, vội vàng báo động:
- Nhanh mọc tay dí theo. Tao với mày chết chùm bây giờ.
Ba người nối đuôi nhau đến khu rừng tràm thì mất dấu mèo Mun.
Quái lạ? Từ khi nào nó lại có khả năng chạy nhanh như thế! Cậu dùng thần thức rà soát rừng cây xanh um trước mặt. Gió thổi nhè nhẹ mơn man qua từng kẽ lá. Mưa vừa thôi rơi, từng hạt nước quyến luyến trên cây như hàng ngàn viên ngọc rực rỡ. Cảnh vật hiện lên rất rõ ràng, chỉ trừ mèo Mun là không thấy.
Quân Minh đuổi kịp đến nơi là nhanh miệng hỏi liền:
- Chú em ra đây làm gì?
- Tìm mèo.
- Mèo? -