Ma quân gấp rút chạy về đến nơi, đập vào mắt là hình ảnh bé ngốc quằn quại dưới đất. Vài chục mũi khoan ma khí liên tục xỏ xuyên vào xương. Mèo Mun thì điên cuồng cào cấu chủ cũ nhằm cứu chủ mới. Hai cấp dưới bị đóng đinh cứng ngắc trên cây.
Một lão ma tu sắp hết tuổi thọ lại dám to gan hành hạ cục thương. Đôi mắt đen láy càng thêm thăm thẳm. Lệ Thiên tung đòn cực mạnh, hất tung ma đế ra ngoài. Sau đó điềm tĩnh ôm người vào lòng, dịu dàng rót mật vào tai, ngữ điệu xót xa yêu chiều:
- Bé con, đợi tôi lâu không?
Lời nói ngọt ngào hòa cùng chất giọng trầm ấm như liều tiên dược giảm đau, Vĩnh An lập tức tỉnh táo, quật cường trả lời bằng ngữ điệu run rẩy:
- Không...
Cùng lúc đó, anh tranh thủ vung tay giải cứu đàn em và nghiêm khắc truyền lệnh:
- Bảo vệ Vĩnh An.
Và gần như ngay lập tức, kiếm ra khỏi vỏ, đất trời thất sắc.
Quân Minh hét lên thất thanh, khóe mi cay xè. Nhật Quang bấu chặt hai tay đến bật máu.
Lệ Thiên ngó lơ phản ứng của cấp dưới, trong mắt anh giờ đây chỉ có kẻ thù. Cực Dạ như đồng điệu với tâm trạng của chủ nhân, thân kiếm trong suốt gần như vô hình phát ra bạch quang lập lòe, ánh sáng khiến lòng người khiếp sợ, thiên hạ rét run.
Lấy đệ nhất ma quân làm trung tâm, bầu trời trăm dặm quanh đó trở nên âm u mờ tối, cây cối héo rũ, hồ nước khắp nơi đóng băng tầng tầng lớp lớp. Anh nhìn lão, ánh mắt sắc như dao cứa vào da thịt. Trong con ngươi không chút gợn sóng, nhưng lại làm đối phương bất giác sợ hãi như đang đối diện với vực sâu tăm tối.
Đình Bảo nhìn thẳng vào đối thủ, thái độ nghiêm túc, hết dám lơ là như ban đầu. Sát khí phát ra quá mạnh mẽ, chính lão cũng phải kiêng nể đôi phần. Nhưng lão là ma đế, kiêng nể có nghĩa là đối thủ sẽ phải chết nhanh hơn một chút. Đôi tay gầy gò giơ thẳng qua đầu tạo thành hình chữ V, lòng bàn tay mở rộng, ma khí theo lệnh trào lên từ lòng đất.
Ba người còn lại không thể tin vào mắt mình. Đây là khu vực của đạo tu, phần lớn đất đai chỉ chứa linh khí. Huy động kiểu này là kéo ma khí từ ngàn dặm xa xôi mà đến. Đúng là Thần nhân cấp hợp thiên có khác, bản thân lão đã hòa làm một với thế giới này. Không cần thiết phải đứng ở chỗ ma khí dày đặc mới chiếm được ưu thế.
Đình Bảo tiếp tục dậm cây gậy cũ kỹ xuống đất.
Gậy thứ nhất, động đất xuất hiện, đất đai xé rách, cây cối đổ gãy, núi lửa phun trào.
Gậy thứ hai, mây gió vần vũ, sóng rung chớp giật, bão tố kéo đến, đất trời khóc than.
Ba con người nhỏ bé thương tích đầy mình oằn mình ra chống chọi.
Giọng cười già nua lẩn quẩn trong cơn địa chấn. Lão sẽ cho lũ láo xược này biết thế nào là sức mạnh chân chính của Thần nhân, thế nào là điều khiển tự nhiên.
Lệ Thiên vững vàng đứng yên tại chỗ. Vẻ mặt điềm nhiên coi mọi diễn biến xung quanh nhẹ nhàng như thực tế ảo, chẳng có gì đáng để lo lắng. Anh bước lên một bước, vung ngang một kiếm, kiếm khí xoáy tròn lao vút với tốc độ tiệm cận ánh sáng. Trong tích tắc nó cắt đôi người lão.
Ngạc nhiên thay, thân thể của ma đế tan đi như làn khói, sau đó tụ lại ở điểm khác.
Ma quân hít thật sâu, ánh mắt thâm trầm. Tu sĩ cấp phân hồn như anh chỉ mới lĩnh ngộ được quy tắc thiên địa. Cấp hợp thiên là hoà cùng một thể với đất trời. Lão ta ở đây đồng thời cũng ở khắp mọi nơi. Kiếm khí của anh lại có hạn, không thể phủ rộng mọi điểm trong không gian.
Anh tiếp tục một tay xé rách không gian, một tay vung kiếm, kiếm khí nhảy cóc qua không gian đâm thẳng về phía sau lưng Đình Bảo.
Chẳng có gì bất ngờ xảy ra. Thân thể ma đế lần nữa tan rã rồi hợp lại. Lão dậm gậy xuống lần thứ ba, không gian quay cuồng, ma khí trở nên vô hình. Lấy lão làm trung tâm, mười dặm quanh đó như bị thứ gì đó ăn mòn. Nó quét đến đâu, nhành cây ngọn cỏ liền biến mất không còn tăm tích. Song song đó, ma khí kết lại thành những sợi xích cứng rắn, quất vun vút xé gió. Chúng thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian, không theo quy luật bất cứ quy luật nào hết. Bỗng nhiên biến mất rồi bỗng nhiên xuất hiện. Giáng những đòn chí mạng xuống đầu ma quân.
Nhật Quang và Quân Minh bất lực ngồi đó, bọn họ không đủ khả năng chen chân vào cuộc chiến của những nhân vật đứng đầu tu chân giới. Kế bên họ, Vĩnh An như nhập định vào một thế giới khác, chẳng có chút phản ứng nào với chiến sự bên ngoài.
Lát sau, hắn tạm rời mắt khỏi cuộc chiến, nhìn sang chú em bên cạnh, chỉ thấy cậu cả người run rẩy không ngừng, mắt mũi miệng đều rỉ máu. Trong lòng bất chợt lo lắng, bàn tay định chạm vào xem sao. Y thấy thế vội vàng chụp bàn tay ngu ngốc kia lại:
- Để im!
Bên trong cuộc chiến, Lệ Thiên chật vật tránh né những cú quật chết người, đồng thời tìm cách làm tổn thương đối thủ. Anh đặt kiếm ngang ngực, lưỡi kiếm hướng ra ngoài. Mười ngón tay được bao phủ linh lực dồi dào. Cực Dạ phát ra âm thanh ong ong cực kỳ hưng phấn. Thanh kiếm hóa thêm hư ảnh, rồi từ hư ảnh thành một thanh kiếm mới. Hai thanh, ba thanh... cứ như vậy cho đến khi đủ tám mươi mốt kiếm mới dừng lại. Vô số thanh kiếm lại hóa thành vô số tia sáng bàng bạc chia cắt không gian. Chúng thi nhau toả ra bốn phương tám hướng. Lệ Thiên tiếp tục thực hiện hàng loạt pháp thuật xé rách không gian. Đẩy các đường kiếm khí vào khe nứt, thực hiện đường nhảy cóc đi tắt đón đầu tiêu diệt kẻ thù.
Rất tiếc mọi cố gắng của anh đều đổ sông đổ biển. Chưa một đường kiếm nào có thể chạm tới góc áo của lão, nói chi đến chuyện hạ gục đối thủ. Cách nhau một cảnh giới, là cách nhau một vực thẳm lớn. Mặc dù ma đế đã đi đến giai đoạn cuối cùng của tuổi thọ, trong trăm năm tới, phi thăng bất thành lão sẽ ngã xuống. Thực lực giảm đi rất nhiều so với thời kỳ đỉnh cao. Thế nhưng vẫn quá tầm của anh.
Vòng vây ma khí vô hình do Đình Bảo tạo ra siết ngày càng chặt. Nó chỉ cách bọn họ trăm mét. Cây cối, nhà cửa, động vật... dần dần biến mất. Chẳng bao lâu sau nó sẽ quét đến đây. Lúc đó là dấu chấm hết cho tất cả mọi người. Dây xích đen xì vẫn tấn công dồn dập, Lệ Thiên tránh một nhưng không thể tránh hai. Cả thân người dập nát loang lổ máu me.
Ma đế khoái trá cười khằng khặc. Gương mặt nhăn nheo vì thế càng thêm xấu xí. Linh hồn kia sắp thuộc về lão. Chỉ cần cắn nuốt thành công, hồn lực sẽ mạnh thêm nhiều lần. Phi thăng! Phi thăng! Lão sắp tạo nên lịch sử.
Giữa lúc đó Vĩnh An đột ngột hét lớn:
- Đánh theo tơ hồng.
Đình Bảo đang cười bỗng nhiên dừng lại. Lão phát hiện cơ thể bị dị vật lén lút xâm nhập từ khi nào mà lại chẳng hay, có thứ gì đó đang bò khắp kinh mạch. Thằng oách dám khích tướng để rồi lợi dụng sơ hở đánh lén. Hừ! Ma đế tức giận gầm gừ:
- Dám dở trò với quan gia, xưa nay chưa có đứa nào toàn thây.
Gần như đồng thời, Lệ Thiên búng cả thân người lên cao. Thân pháp tinh diệu tuyệt luân, mờ ảo vô tung. Anh đứng giữa không trung, niết kiếm quyết, ngón tay đặt trước trường kiếm, tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình - Cửu Thiên Huyền Dạ.
"Cửu Thiên" khởi đầu, kiếm khí liên tục nhân lên không ngừng, trông chúng mềm mại như triệu triệu hoa tuyết bay rợp trời, lại quá hung hiểm sắc bén.
"Huyền Dạ" khép lại, ánh sáng mất hút, bầu trời tối đen như mực, linh khí xung quanh bị hút sạch sẽ. Màn đêm đen kịt như tôn lên vẻ đẹp của kiếm khí bàng bạc. Không gian nơi đây bỗng chốc biến thành vườn sao băng, lung linh, huyền ảo... chết chóc. Triệu kiếm hô vang, một kiếm chém xuống, tiêu diệt vạn quân. Hung danh của nó cứ thế vang xa, khiến vạn người hâm mộ, triệu người oán hận.
Cùng lúc đó, Đình Bảo và Vĩnh An đang giằng co với nhau ở một chiến tuyến khác. Tơ hồng vĩnh sinh đã đi theo những ma khí hành hạ Vĩnh An ban nãy, lén lút tiến vào kinh mạch của lão. Giờ là lúc nó phát huy tác dụng. Ma đế biết đây là đòn chí mạng kéo mình sập hầm, nên chú tâm bức vật lạ ra khỏi cơ thể. Ngoài dự liệu của lão, cậu chiến đấu vô cùng ngoan cường. Mặc cơ thể tuôn máu không ngừng, mặc cho cơn đau hành hạ, Vĩnh An vẫn lì lợm điều khiển tơ hồng đeo bám quấy phá không buông.
Lệ Thiên biết không còn cơ hội nào khác. Bây giờ hoặc không bao giờ. Anh gân cổ hét lớn, chém một nhát thẳng băng.
Đình Bảo giật mình cho thân thể tan thành làn khói lần nữa.
Kỳ này lão lại không thể thoát. Nhờ tơ hồng vĩnh sinh đánh dấu. Ma quân thuận thế chém liên hồi. Tốc độ ra tay ngày càng nhanh.
Vĩnh An nén đau thều thào thêm lần nữa:
- Chém vào điểm vàng nhất.
Lệ Thiên vắt kiệt sinh lực vào sát chiêu cuối cùng. Tốc độ ra tay đẩy