Sáng sớm ngày hôm sau, Vĩnh An rón rén bưng tô cháo tẩm bổ cùng đĩa chả giò nóng hổi lên trên nhà. Thấy người vẫn còn say ngủ, cậu đi lại gần, cúi xuống hôn lén. Ngờ đâu bị anh nhà đánh úp, cả thân người nằm gọn trong vòng tay ấm áp. Đôi mắt đen yêu chiều nhìn em nhà, trả lại cả vốn lẫn lãi cho hành động thiếu đứng đắn khi nãy.
- Từ khi nào em có thói quen dậy sớm như vậy?
Từ khi bị lão trưởng thôn ngày ngày làm phiền chứ còn khi nào. Thật ra đó chỉ là phần phụ, chủ yếu vẫn là cố tình dậy nấu bữa sáng cho bệnh nhân. Bao nhiêu năm qua, cứ nấu rồi bỏ, riết rồi lại thành thói quen. Vĩnh An nép sát vào ma quân, không thèm trả lời câu hỏi, ánh mắt tập trung nhìn chiếc hoa tai Lệ Thiên đang đeo, hồi sau mới lên tiếng:
- Dạ Ca, anh xem hoa tai của ai đỏ hơn?
Ma quân dùng thần thức ngắm nhìn loại đá được mệnh danh là "chia uyên rẽ thúy", nguyên nhân là vì uyên ương không biết nói dối như miệng lưỡi con người. Yêu nhiều đỏ nhiều, yêu ít đỏ ít, không yêu không đỏ. Một cặp đỏ đều như của hai người quả là rất hiếm. Rất ít đôi lứa tự tin đi đùa với lửa. Có cặp đang tình chàng ý thiếp, sau đêm mặn nồng lập tức trở mặt thành thù. Bởi vì màu sắc không đổi, hoặc người đậm người nhạt. Sau khi xem xong, anh không trả lời thẳng, mà khôn ngoan chọn một đáp án có lợi nhất cho mình:
- Em nghĩ thế nào thì là thế đấy.
Cậu thích chí cười híp cả mắt:
- Của anh đỏ hơn.
- Ừ! Em yêu nhiều hơn. - Lệ Thiên chiều chuộng ôm chặt người vào lòng, cắn nhẹ vào dái tai bạn đời, đôi tay xấu xa bắt đầu mò mẫm đến vị trí nhạy cảm.
Vĩnh An liếc mắt sắc lẻm:
- Dậy ăn kẻo nguội.
Anh không tình nguyện bị cưỡng chế ngồi dậy. Nhìn mấy cuốn chả giò đều nhau tăm tắp, ba cuốn như một, căng tròn ráo mỡ, vỏ giòn vàng ươm, chứng tỏ đầu bếp vụng về thực hành rất nhiều mới có thể lên tay như thế.
- Em làm bao nhiêu lần rồi?
Cậu vô tư trả lời. - Ngày nào cũng làm. Sợ anh tỉnh dậy không có gì bỏ bụng. Em cũng chẳng nhớ là bao nhiêu lần.
Người nghe lại thấy khóe mi cay cay, nhẩn nha ăn hết bát cháo và một cuốn chả giò. Hai cuốn còn lại thì đút cho em nhà. Bao nhiêu mỹ vị từng nếm qua, cũng không ngon bằng bữa sáng đạm bạc thế này. Sau khi ăn uống tẩm bổ, ma quân tiếp tục sự nghiệp ôm trai vào lòng, bắt đầu hỏi đến bí mật cục thương giấu kín bấy lâu:
- Bé con, nói anh nghe. Em là ai?
Quan hệ của bọn họ chính là hai thể như một, bản thân cũng không định giấu diếm thêm nữa. Chỉ sợ... người ta nghe xong cuốn gói chạy mất. Cho nên tơ hồng từ đất chui lên, êm ả bao chặt hai người vào chung một kén. Thế mà chủ nhân của nó còn chưa yên tâm, mở miệng dặn thêm:
- Anh phải bình tĩnh.
Sau đó kể hết từ đầu đến cuối, chuyện kiếp trước kiếp này, nguyên nhân dẫn đến vụ tự tử, trọng sinh vào thế giới khác, kể cả về hệ thống, cuốn sách, nhiệm vụ... Tiện thể tóm tắt tình hình từ khi ma quân bất tỉnh cho đến hôm nay. Cuối cùng kết thúc bằng câu hỏi:
- Anh có sợ không?
- Sợ gì? - Ma quân hỏi lại.
- Sợ em, sợ thế giới này là ảo.
Anh cắn nhẹ vào môi em nhà, thưởng thức bữa tráng miệng dịu ngọt của riêng mình:
- Sợ em? Sợ mất em thì có. Còn thế giới này là thật hay ảo, đâu chỉ dựa vào lời nói của con sóc đó. Mà... tại sao nhiệm vụ của em lại là giúp thằng Đại Dương phi thăng? Thế giới này từ lâu đã không có khả năng phi thăng.
Cậu lắc đầu. - Em không biết. Có lẽ hệ thống chập mạch.
Lệ Thiên khó hiểu. - Chập mạch là gì?
- Là từ ở thế giới cũ, đồng nghĩa với bị điên.
- Còn ma cà rồng?
Vĩnh An dựa đầu vào vai anh thỏ thẻ:
- Bộ em nói gì anh cũng nhớ sao?
- Đương nhiên. - ma quân vừa nói vừa nghịch ngợm mái tóc bạch kim.
- Là một loại sinh vật chuyên hút máu người để sống trên mấy tác phẩm giả tưởng của Hollywood.
Ma quân ngày càng tò mò:
- Hollywood là gì?
Ôi trời! Lòng hiếu kỳ của anh nhà mình cứ như vòi bạch tuộc ấy, vừa giải thích điều nọ lại mọc ra điều kia. Vĩnh An phải dành ra mấy tiếng đồng hồ phổ cập giáo dục sơ sơ. Đến lúc kết thúc, ma quân còn tiếc nuối khen ngợi:
- Thế giới cũ thú vị thật. Em có muốn quay lại đó không?
Trái với dự đoán của anh, cậu buồn bã lắc đầu:
- Không có mẹ cũng chẳng có anh, em lưu luyến làm gì?
Nói đến đây, cậu bỗng nhớ ra một giao kèo trước kia giữa hai người. Đôi mắt bỗng dưng lóe lên vẻ nguy hiểm:
- Còn vụ anh bị bẫy thì sao?
Bàn tay ác độc nhéo đùi non anh một phát cật lực, nghiến răng nghiến lợi:
- Chạy rông theo gái chứ gì.
Ma quân cũng chẳng phải dạng vừa, để tay ra sau gáy, áp xuống nụ hôn bạo lực, gần như hút hết không khí trong người cậu mới chịu buông tha:
- Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau mà còn ăn nói đanh đá như vậy anh sẽ phạt nặng.
Cậu biết ngay là mình nói hớ, dùng từ như vậy khác nào ví anh như chó đực tới mùa động dục. Tội lỗi quá, thật muốn tát mình một cái, cho chừa cái tật nhanh mồm thiếu não. Mà... cứng không được thì mềm. Vĩnh An nhanh trí đan tay hai người vào nhau, lắc nhẹ mấy cái, giọng nhũn ra:
- Dạ Ca...
- Thôi được rồi! - Lệ Thiên chịu thua, đối với trò này của em nhà, anh không có định lực kháng cự. - Người đó là Trúc Khuê. Hôm đó Khuê hẹn ăn tối...
Ma quân ngập ngừng một chút:
- Anh cũng định gặp để... cầu hôn.
- Cầu hôn? - Cậu phụng phịu hỏi lại, vẻ mặt hờn giận thấy rõ.
Anh liền yêu chiều dỗ ngọt:
- Ngốc ạ! Ai cũng có quá khứ, nhưng tương lai của anh thì chỉ có mình em.
Cậu được anh nhà rót mật vào tai, cả người lâng lâng như con cún nhìn thấy cục xương, choàng tay qua ôm cổ, ngón tay vân vê dái tai Lệ Thiên:
- Vậy em phải cảm ơn chị ta. Nếu không có vụ đó, em vồ hụt anh rồi.