Vĩnh An tần ngần đứng giữa căn nhà sàn hồi tưởng lại tất cả những gì từng trải qua ở nơi này. Có buồn, có vui, lưu lại phần nhiều là cảm giác bình yên. Giờ bước chân ra đi, trong lòng có chút không nỡ. Cậu đặt xuống bàn lá thư viết vội, cẩn thận chèn thêm cục đá. Chia tay trực tiếp sẽ có quá nhiều bịn rịn, thầy giáo vốn không thích như thế, nên lựa chọn lặng lẽ rời khỏi.
Ở cuối chân cầu thang, Lệ Thiên nhẫn nại đứng chờ. Kể từ khi anh khôi phục lại mười phần thực lực, vẻ bề ngoài dường như đậm đà hơn xưa. Cũng đôi mắt đen láy, cũng mái tóc bồng bềnh, cũng thân hình cao lớn rắn chắc, cũng làn da màu mật rám nắng như trước kia... Chẳng hiểu sao Vĩnh An nhìn hoài không chán. Nhan sắc của anh như được thời gian lên men, càng lâu càng nồng đượm. Người ngoài chỉ cần ngắm thôi cũng đủ chếnh choáng, huống hồ, cậu còn vụng dại nến thử đôi lần, xem như số phận an bài, say người, say mãi một đời.
Nhác thấy em nhà đi ra, ma quân dang rộng đôi tay, ánh mắt mang theo vẻ mong đợi. Cậu chỉ chờ có thế liền ào vào lồng ngực chắc nịch, vòng tay ôm eo cứng ngắc. Anh cũng áp người vào lòng, nhịp tim đôi bên đồng điệu phập phồng theo nhau.
- Đi thôi em! - Ma quân thủ thỉ
Vĩnh An không trả lời, cả cơ thể bận dán chặt vào người đối diện, cằm gác lên vai, hai mắt nhắm hờ thưởng thức mùi hương nồng nàn như tách cà phê đắng. Đầu óc lâng lâng trôi theo cơn nghiện của chính mình.
Nhìn cún nhỏ bám người như thế, ma quân thương sao là thương, khóe miệng bất chợt cong lên, ánh mắt đầy ắp yêu thương và chiều chuộng. Anh nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên, đưa vào khe nứt không gian cùng mình. Rất nhanh sau đó, cả đôi xuất hiện bên mé sông. Vĩnh An thấy khó hiểu nên thắc mắc:
- Sao không về thẳng Ngọc Viễn Đông?
Anh bẹo cằm em nhà trả lời:
- Chúng ta còn nợ nhau một tuần trăng mật.
Cậu vỡ lẽ ra ngay, hai má sinh ra cảm giác ấm ấm, đôi chân vô thức siết chặt hơn chút. Ma quân thỏa mãn cười to, bé con nhà anh có vẻ còn gấp hơn mình. Anh cứ thế bế người bước vào Ám Dạ, đặt nằm xuống chiếc giường nệm êm ái. Cặp đôi âu yếm nhau đến quên trời quên đất. Cả tuần tiếp theo, bầu không khí bên trong du thuyền lúc nào cũng phảng phất mùi mật ong. Anh không ôm em, thì em cũng bám riết lấy anh. Hai người một tấc cũng không rời nổi nhau, chuyện chính sự là thứ gì đó nghe rất xa vời.
Ở bên ngoài, Ám Dạ lững lờ xuôi theo dòng chảy. Chiếc du thuyền thông minh này không cần người lái vẫn tự động né tránh mấy ghe đánh cá trên sông. Thỉnh thoảng ngang qua khu chợ nào đó, cậu dừng lại mua chút đặc sản rồi tiếp tục lên đường.
Đến ngày thứ tám thì về đến Ngọc Viễn Đông. Bộ đôi cùng nhau hóa trang thành gương mặt bình thường, lặng lẽ xuất hiện ở khu vực trung tâm thành phố. Cảnh tượng thay đổi nghiêng trời lệch đất suýt làm cậu chết ngất. Kẻ thù bỗng nhiên biến thành bức tượng sừng sững giữa dòng người qua lại. Dưới chân tượng còn ghi dòng chữ "Đời đời nhớ ơn Mạc quốc trưởng vĩ đại". Nhìn thái độ cung kính bái lạy của lũ tu sĩ, cậu ngỡ bản thân vô tình lạc vào đền thờ Đấng sáng tạo, chứ không phải là đang đối diện với con quỷ khát máu giết người không gớm tay.
Rõ ràng, lão ta còn lâu mới đủ tư cách được người đời triều bái như thế. Mà cho dù có đủ tư cách đi chăng nữa, thì vĩ nhân là để "tôn trọng", chứ đâu ra cái kiểu "tôn thờ" mù quáng thế này. Tư tưởng sùng bái cá nhân thái quá sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thế hệ trẻ. Một khi chúng nó chỉ thấy mặt trời của người khác, thì làm thế nào biết mình cũng là ngôi sao? Ngày ngày cắm đầu làm theo người khác, lấy đâu ra chỗ cho sáng tạo phát triển? Vĩnh An tức mình nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất:
- Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra thế này?
- Bình tĩnh! - Anh kéo bé con sát lại gần mình, cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai. - Em thử nhìn kỹ hơn xem.
Xung quanh bọn họ có vài ma tu nghênh ngang qua lại, điệu bộ thoải mái, chẳng hề tồn tại phong cách lén lút như xưa. Bản thân còn chưa hết kinh ngạc, thì bên tai liền ong ong âm thanh khó nghe:
"Chào mừng quý khán giả đến với chương trình sống và làm theo tấm gương Mạc quốc trưởng vĩ đại của đài phát thanh Ngọc Viễn Đông..."
Cậu quay sang nhìn anh, lông mày xếch lên:
- Còn trò quỷ này nữa à?
Ma quân thản nhiên đáp lại:
- Có vẻ chúng ta đã bỏ qua rất nhiều chuyện hay. Nhanh đi trả cây nhất chi mai, tiện thể nghe ngóng ít thông tin xem sao.
Cả hai một trước một sau bước vào quán cà phê không tên. Sự xuất hiện của họ lập tức gây chú ý cho các tu sinh Bạch Vân. Nói chính xác hơn thì đôi bông tai đỏ chót mới là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Nam nam yêu nhau thời nay chẳng có gì mới lạ, thế nhưng khoe khoang khắp nơi thế này thì đúng là của hiếm.
Vĩnh An ngó lơ đám đàn em cùng trường, bước thẳng đến chỗ quầy bar hỏi thăm:
- Anh cần gặp chủ quán.
Cô bé phục vụ tươi cười hỏi lại:
- Có chuyện gì không anh?
- Có người gửi tặng món quà nhờ anh chuyển giúp.
Cô bé "à" nhẹ một tiếng rồi quay vào bên trong:
- Chị Thanh, có khách đến tìm.
Chủ quán từ trong nhà đi ra, theo sau chị ta còn có một gã đàn ông. Cậu nhíu mày nhìn vết yêu trên cổ người phụ nữ, tự nhiên thấy tiếc cho một tấm chân tình. Đáy lòng cứ thế sinh ra ác cảm, miệng lưỡi cũng lười hoạt động, nói qua vài thông tin quan trọng rồi thôi.
Thiên Thanh vừa nghe vừa khóc, nước mắt đầm đìa, tay ôm khư khư cây nhất chi mai. Người đàn ông chung nhà phải đỡ chị ta vào trong, để khỏi làm phiền đến những vị khách đang uống nước tại đây.
Nhìn cảnh hai người ôm ấp an ủi lẫn nhau, Vĩnh An bực quá bỏ đi một nước. Lệ Thiên buồn cười đuổi theo phía sau:
- Em sao vậy?
Cậu sút tung viên đá dưới chân:
- Thấy khó chịu. Chẳng hiểu chị ta nghĩ gì? Nếu hết yêu tại sao lại để trống cái tên chờ người ta về. Nếu còn yêu tại sao ăn ở với người khác.
Ma quân bước nhanh nắm lấy bàn tay bé con nhà mình:
- Chuyện đời không thẳng như suy nghĩ của em đâu. Yêu mãi mãi là bao lâu? Nhạc sĩ sẽ gói gọn trong một bài hát. Nhà văn thề thốt trên vài trăm trang giấy. Đạo diễn dựng thành bộ phim dài hai tiếng. Đối với diễn viên chẳng qua là một vai trong hàng chục vai khác nhau. Nhưng trong thực tế là ngày thật, tháng