Nghiêm Húc Minh để người trẻ tuổi đi vào trước, anh vào sau, đóng cửa lại.
Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, Ngô Dục đoán chừng cậu sắp bị mắng, làm đủ thứ để chuẩn bị tâm lý, "Thầy Nghiêm..." Mới vừa nói mấy chữ đầu đã bị Nghiêm Húc Minh đè vai lại, đột nhiên đẩy lên tường, hôn môi.
Cậu kinh ngạc há miệng ra, người đàn ông thuận thế xâm lấn, ngang tàng thâm nhập, vô cùng dùng sức, giống như muốn hút cạn không khí trong cơ thể cậu. Giữa bọn họ từng có hành vi làm tình, rất nhiều lần, nhưng cho dù ở thời điểm ý loạn tình mê nhất, Nghiêm Húc Minh vẫn phân rõ giới hạn, không chạm vào cậu dù chỉ một đầu ngón tay. Đây có phải đại diện cho cái gì?
Khôi phục lại từ trong khiếp sợ, Ngô Dục chìm đắm trong xúc cảm người đàn ông mang lại, cả người run rẩy, trời đất quay cuồng. Nghiêm Húc Minh cả ngày không ở đây, phòng làm việc không mở điều hòa, cũng không mở cửa sổ, ánh nắng tràn ngập, căn phòng như cái lò nướng, cả hai người đều thấy nóng. Nghiêm Húc Minh chăm chú giữ lấy cậu, hai tay kìm ở hai vai, Ngô Dục bị giữ chặt đến đau đớn, không cách nào né tránh, nhưng cũng không muốn tránh ra. Cậu muốn cứ như vậy bị bóp nát, hòa tan vào nhiệt độ của đối phương, hợp lại làm một.
Nghiêm Húc Minh hôn đến thiếu dưỡng khí mới buông Ngô Dục ra, hai người gần trong gang tấc, chóp mũi đối diện chóp mũi, kịch liệt thở dốc. Anh như kẻ nghiện bị ép cai đã lâu, còn chưa hôn đủ, muốn bù đắp lại phần thiếu sót trước đây, cứ ở bên môi người trẻ tuổi lưu luyến quên về. Mỗi cái hôn đều giống như mồi lửa rừng rực, Ngô Dục như bị hòa tan, cả người mềm nhũn, bị kẹp giữa Nghiêm Húc Minh và bức tường, dùng sức cố gắng đứng vững.
"Chúng ta... Không làm bạn bè sao?" Cậu vừa hưng phấn vừa mơ hồ, đầu óc không tỉnh táo cứ như uống say, mơ mơ màng màng.
"Không làm nữa." Đồng tính luyến ái thì cứ đồng tính đi, Nghiêm Húc Minh khuất phục dục vọng rồi, "Tôi muốn làm người tình của Van Gogh."
Anh vừa nói xong, ngay cả bản thân cũng cảm thấy giật mình, không ngờ vẫn còn nhớ tới. Có lẽ quan tâm một người, thì từng li từng tí đều sẽ khắc sâu trong lòng.
Ngô Dục nhìn anh, khó mà tin được, rồi bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt dưới ánh tà dương chói lọi rực rỡ như pháo hoa. Hai người lại ôm ấp hôn môi.
Lòng Nghiêm Húc Minh thật sự thỏa mãn, không hiểu nổi trước đó do dự lâu như vậy là vì cái gì, chuyện này không đáng sợ như anh tưởng tượng, thế giới không bị hủy diệt, thậm chí lòng còn có chút vui vẻ âm thầm như sóng ngầm. Trên người người trẻ tuổi là mùi hương thoang thoảng quen thuộc, dưới nhiệt độ cao lại càng thêm rõ ràng. Anh vùi đầu vào cổ đối phương, dùng sức hít, muốn để cho mùi hương ấy tràn ngập buồng phổi.
Gian phòng không có gió oi bức đến mức muốn nghẹt thở, hai người đều mồ hôi chảy ròng, da dẻ dính ướt nhưng cũng không thấy chán ghét. Dường như nồng nàn đến mức cả nhiệt độ, thời gian, không gian, tất cả mọi thứ đều sụp đổ, mềm mại ngọt ngào mà tan chảy.
Bọn họ tựa sát vào nhau, không có bao nhiêu lời nói, chỉ là thỉnh thoảng tách ra nhìn nhau, nhìn một chút sẽ không tự chủ mỉm cười, hôn nhẹ lên môi đối phương.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, "Chú Ngô, chú có ở đây không? Cháu làm xong bài tập rồi."
Hỏng, bọn họ quên mất cô bé rồi.
Cửa không khóa trái lập tức mở ra, giáo viên phụ đạo và Từ Tử Lăng thò đầu vào nhìn xung quanh.
Nghiêm Húc Minh lập tức rời khỏi Ngô Dục, đi tới trước bàn làm việc, hắng giọng, "Tường quá trống trải, tôi muốn trang trí bằng hai bức tranh, cậu xem..."
Ngô Dục sửng sốt chốc lát mới phản ứng được, phối hợp anh diễn tiếp, "... Được, tôi sẽ chú ý."
Bầu không khí giữa bọn họ quái lạ không tả nổi, thế nhưng trong phòng làm việc quá nóng, giáo viên phụ đạo và Từ Tử Lăng không vào, chỉ đứng ở bên ngoài liếc nhìn một chút.
Sao đến cửa cũng quên khóa vậy? Nghiêm Húc Minh ảo não, trên mặt lại như không có gì xảy ra, cố ý hỏi Ngô Dục, "Hôm nay cậu có lái xe không?"
"Không có."
"Vậy tôi đưa mọi người về."
"Cảm ơn thầy Nghiêm."
Bốn người cùng nhau xuống lầu, Từ Tử Lăng đi sau cùng bỗng nhiên nói, "Chú Ngô, tóc chú rối kìa."
Ngô Dục đưa tay sờ sờ, quả nhiên búi tóc của cậu bị lỏng ra, lộ một cái đuôi tóc ngăn ngắn, nhất định là lúc nãy bị Nghiêm Húc Minh đặt lên tường... Cậu nhớ tới nụ hôn nồng nàn của hai người, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, mở búi tóc ra định chỉnh lại, nhưng trong lòng căng thẳng, tay cũng vụng về, không làm sao búi được.
Dáng vẻ cuống quýt của cậu thật đáng yêu, Nghiêm Húc Minh kéo cánh tay cậu, "Thôi, như vậy cũng đẹp mà."
"Thật sao?" Ngô Dục nghe lời, lỏng thì lỏng đi.
Nghiêm