Từ khi Nghiêm Húc Minh thường ở lại, căn hộ nhỏ của Ngô Dục ngày càng chật chội, giá vẽ buộc phải chuyển vào trong nhà kính. Thế nhưng tranh không thể phơi nắng gắt, không có chỗ để. Nghiêm Húc Minh quen biết rộng, nói sẽ giúp cậu mở triển lãm, không chừng có thể bán được. Ngô Dục vốn đã đồng ý, đến giai đoạn chuẩn bị lại đổi ý. Nghiêm Húc Minh nhìn ra, miệng cậu ghét bỏ tranh không ai thích, trong lòng kỳ thực lại rất quý trọng tác phẩm của mình, không nỡ bán. Thừa dịp Ngô Dục đi làm, anh đi Gia Cư Thành một chuyến, đem tất cả các bức tranh đặt vào khung tranh, treo lên tường. Tường treo không hết, liền treo trên trần nhà.
Căn phòng nhỏ bỗng biến thành một nơi kỳ lạ, mỗi bức tranh giống như một cánh cửa dẫn đến một thế giới quái dị khác.
Lúc làm tình, có lẽ khoái cảm dẫn đến ảo giác, Nghiêm Húc Minh cảm thấy những nhân vật, động vật, quái vật trong tranh đều như sống lại, nhảy múa, vươn cổ, đảo mắt, nhòm ngó bọn họ. Bọn họ như đang ở trên sân khấu, trong ánh đèn, được khán giả vây xung quanh.
Ngô Dục nghe anh nói, cảm thấy rất mới mẻ, bọn họ đặt tên cho từng nhân vật trong tranh.
Mẹ nói mặc kệ anh là giận nên nói vậy, rốt cuộc vẫn tiếp tục tìm đối tượng cho Nghiêm Húc Minh, có điều những người được giới thiệu từ phụ nữ nay chuyển sang đàn ông, xem ra bà đã tiếp thu lời anh nói hôm trước. Nghiêm Húc Minh dở khóc dở cười, sau khi về nhà, đưa điện thoại di động cho Ngô Dục xem.
Thành thật mà nói, người đàn ông trong ảnh ngoại hình không tệ, sạch sẽ lịch sự. Nhưng trong đầu Nghiêm Húc Minh thoáng nghĩ đến hình ảnh bọn họ bên nhau, liền cảm thấy buồn nôn. Anh không thể tiếp thu người đàn ông nào khác, ngoại trừ Ngô Dục. Tận đáy lòng, anh thậm chí còn không xem Ngô Dục là đàn ông, nhưng anh cũng không xem Ngô Dục là phụ nữ, cậu chính là cậu, vượt qua khỏi giới tính, là đặc biệt.
"Cho em xem làm gì, còn muốn em góp ý giúp anh à?" Ngô Dục tránh không kịp, chỉ nhìn một chút liền bỏ qua, cậu giận rồi.
Nghiêm Húc Minh cười cười không đáp, cậu lại hoảng hốt, "Anh sẽ không thật sự đi gặp mặt chứ?"
"Mẹ anh thương anh như vậy, anh không đi thì quá không nể mặt rồi."
"Vậy anh đi đi, đi vui vẻ!" Người trẻ tuổi hừ một tiếng, không để ý tới anh, đi tắm. Cậu vừa đi vừa cởi quần áo ném lung tung khắp nơi, rồi dùng sức đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Trong hai người, Nghiêm Húc Minh phụ trách dọn dẹp nhà cửa. Đối với hành vi trẻ con của Ngô Dục, anh không để ý lắm, đem quần áo dơ thu dọn, ném vào trong rổ.
Người trẻ tuổi tắm xong đi ra, mặt vẫn giận dỗi, nhìn cũng không thèm nhìn anh, đi thẳng đến bậc cửa ngồi sấy tóc.
Cậu chỉ mặc một cái quần lót, da dẻ trắng hồng dính nước chưa khô, bóng loáng như sứ, Nghiêm Húc Minh cảm thấy bụng dưới căng thẳng, bèn đi tới, ôm lấy cậu từ phía sau.
Ngô Dục vặn vẹo thân thể né tránh, bị anh giữ lấy, ôm siết vào trong ngực. Cậu rất gầy, Nghiêm Húc Minh chỉ dùng một cánh tay cũng đủ để ôm lấy cậu, cánh tay còn lại không làm gì, ở trước mặt cậu đánh chữ hồi âm.
"Bạn trai con đẹp hơn cậu ta nhiều." Gửi đi.
Ngô Dục lập tức vui vẻ trở lại. Nghiêm Húc Minh liền đặt cậu nằm xuống, gác hai chân cậu lên vai mình, tiến vào. Bọn họ thích làm tình ở những nơi khác bình thường, rõ ràng giường ở ngay bên cạnh, mềm mại lại