Hôm gặp cha mẹ Nghiêm Húc Minh, Ngô Dục phá lệ mặc Âu phục.
Trong bức ảnh mẹ anh gửi tới, người đàn ông nọ mặc Âu phục, cậu học theo người ta, Nghiêm Húc Minh phát hiện ra, nhưng không nói.
Ngô Dục còn định cắt tóc, lại bị anh kiên quyết ngăn cản. Mái tóc hơi gợn sóng của cậu là trời sinh, là thương hiệu của cậu, hơn nữa vừa suôn vừa mềm, sờ rất thoải mái. Nghiêm Húc Minh thích vuốt tóc cậu, từng vòng từng vòng quấn vào ngón tay, cảm giác rất dễ chịu.
"Ba mẹ anh không thích làm sao bây giờ?" Độ khoan dung của thế hệ trước đối với đàn ông để tóc dài không cao, Ngô Dục không muốn để lại ấn tượng xấu.
"Nếu họ không thích em là nam, em có đi phẫu thuật chuyển giới không?"
Ngô Dục bị hỏi, sững lại. Quả thật, với loại tiền đề này, bất luận cậu làm gì, có lẽ cũng sẽ không được hoan nghênh.
Sự tình tiến triển thuận lợi hơn so với tưởng tượng, mặc dù có chút gượng gạo, nhưng cũng không quá khó xử.
Bọn họ chỉ ăn một bữa cơm, chủ yếu là mẹ Nghiêm Húc Minh nói chuyện. Bà hỏi một vài vấn đề cá nhân, khéo léo tinh tế, không hề truy hỏi như tra hộ khẩu. Tuy nhiên cũng có nhắc tới tóc Ngô Dục, có điều Nghiêm Húc Minh ứng phó bằng câu dân làm nghệ thuật đều như vậy cả, liền cho qua.
Lúc chia tay, mẹ Nghiêm Húc Minh dúi vào tay Ngô Dục một bao lì xì, xem như thừa nhận cậu rồi.
Chuyện quá mức thuận lợi, mãi đến tận lúc về xe, Ngô Dục vẫn chưa có cảm giác chân thực.
Mở bao lì xì ra đếm đếm, chẵn 5000 khối, cậu nơm nớp lo sợ, "Thế này... cũng nhiều quá rồi."
"Cho em thì em cứ cầm đi." Nghiêm Húc Minh cũng bất ngờ, không nghĩ cha mẹ lại mạnh tay như vậy. Là vì cảm thấy anh đủ can đảm dẫn đàn ông về nhà, có lẽ là tình yêu thật sự sao?
Anh nhận được tin nhắn mẹ gửi, đọc xong đưa cho Ngô Dục xem.
"Thằng nhóc thật đẹp trai."
Trên bàn cơm, hai cụ chưa nói được, cũng chưa nói không được. Ngô Dục thoải mái cười to, rốt cuộc cũng yên tâm.
Trên đường về nhà, người trẻ tuổi bị tổng giám đốc Từ gọi bảo tăng ca, Nghiêm Húc Minh đưa cậu đến ngã tư gần phòng tranh.
Lúc gần đi, Ngô Dục nháy mắt với anh, điên cuồng ám chỉ, "Tối nay..."
Nhìn dáng vẻ chờ mong của cậu, Nghiêm Húc Minh cảm thấy buồn cười, "Biết rồi, cho em." Anh bảo người trẻ tuổi xong việc thì gọi anh.
Buổi chiều không có việc gì, vốn muốn gặp con gái, gọi điện cho Trần Sở Y lại không ai tiếp. Nghiêm Húc Minh đi tới trường học, buổi trưa giải lao, chỉ còn phòng sách là có người, anh nằm trên ghế trong văn phòng, ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Là con gái, nhất định là con bé nhìn thấy cuộc gọi nên gọi lại cho anh. Nghiêm Húc Minh bấm nghe.
Trần Sở Y vội vã nói, "Ba, ba mau đi ngăn mẹ lại, mẹ muốn đi tìm chú Ngô."
Nghiêm Húc Minh choáng váng, trong nháy mắt tỉnh ngủ, ngồi thẳng lên.
"Cái gì?"
"Mẹ phát hiện chuyện hai người, đi chỗ chú Ngô tìm chú ấy rồi!"
Nghiêm Húc Minh vốn muốn hỏi Trần Cẩm Như làm thế nào mà biết được, nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp, cô ta làm cách nào mà biết được cũng không quan trọng. Mà có khi nhìn thấy những lúc Nghiêm Húc Minh đưa Trần Sở Y về, Ngô Dục luôn ngồi trong xe mà sinh nghi, rồi âm thầm điều tra.
"Mẹ con đi khi nào?"
"Mới vừa ra khỏi nhà, mẹ lái xe đi, đoán chừng một lát nữa sẽ đến."
Trường học gần phòng tranh hơn, Nghiêm Húc Minh hiện tại chạy đi vẫn kịp, may mà có một gián điệp nhỏ mật báo.
Anh vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện cho Ngô Dục. Anh biết vợ cũ điên lên khủng bố bao nhiêu, nếu như bị Trần Cẩm Như bắt được tại chỗ, tình cảnh đó không biết sẽ khó coi cỡ nào.
"Ngô Dục, em còn ở phòng tranh không?"
"Vẫn còn."
"Xin tổng giám đốc Từ nghỉ đi, lập tức về ngay."
"Em mới tới được một giờ mà." Ngô Dục nghĩ anh không đợi được.
Trong lúc nói mấy