Nghiêm Húc Minh ngồi đó, mặc cho vợ trước bỏ đi.
Không có ý nghĩa gì, bọn họ không thể hòa bình đối thoại, đuổi theo chẳng qua chỉ kéo dài trận cãi vã. Anh bình tĩnh suy tính chốc lát, bấm số điện thoại con gái.
"Sao rồi ba?" Trần Sở Y rất quan tâm, "Mẹ không làm ầm lên chứ?"
"Không sao." Nghiêm Húc Minh trả lời ngắn gọn, "Nhờ có con."
Được khen, cô bé ngại ngùng cười trong điện thoại, anh lại tiếp tục dặn dò, "Mẹ con rất giận ba, có lẽ sắp tới sẽ không để ba đến thăm con."
"Không thể nào." Trần Sở Y kêu lên, "Vậy phải đợi bao lâu?"
Nghiêm Húc Minh cũng không chắc được, nhưng anh không thể biểu hiện ra. Anh mà hoảng hốt, con gái sẽ lo sợ theo, "Con cũng không phải không biết tính mẹ con, hiện giờ mẹ con nổi nóng, chờ hết giận là tốt rồi. Khoảng thời gian này con ngoan một chút, nghe lời, đừng đối nghịch với mẹ, được không?"
"Con còn chưa đủ ngoan sao?" Trần Sở Y làm nũng.
Con gái đối phó với mẹ vẫn có chút tài năng, Nghiêm Húc Minh không lo lắng, còn có một chuyện quan trọng nhất, anh chợt nhớ ra, "Sau này chuyện của ba với chú Ngô, con đừng xen vào nữa. Lát nữa mẹ con trở về nếu có hỏi, con cứ nói là sợ ba mẹ đánh nhau nên mới nói."
Lúc bọn họ ly hôn, con gái đã năm tuổi, hiểu được một chút lý lẽ rồi. Mỗi lần cha mẹ cãi nhau, khuyên thì khuyên không được, chỉ có thể trốn ở bên cạnh mà khóc. Nghiêm Húc Minh biết, Trần Cẩm Như tuy bề ngoài hung hăng, trong lòng đối với chuyện này vẫn cảm thấy con gái thiệt thòi.
"Nếu mẹ hỏi con về chú Ngô thì sao?"
Lúc đưa con gái về, Ngô Dục đều có mặt, bảo giả ngu cũng không được, "Con cứ chọn mấy thứ không quan trọng mà nói."
Trò chuyện xong, Nghiêm Húc Minh cảm thấy cực kỳ trào phúng, đến mức muốn cười. Anh vậy mà lại vì bảo vệ một người đàn ông, đến con gái cũng không thèm để ý. Nhưng chuyện này cũng không phải lỗi của Ngô Dục, là anh mơ ước cảnh sắc không thuộc về anh, quấy rầy tất cả, rời khỏi vị trí vốn có của mình. Ngô Dục cùng con gái anh đều là vật hy sinh để anh thỏa mãn tư dục bản thân.
Có người gõ kính, Nghiêm Húc Minh lấy lại tinh thần, nhìn thấy Ngô Dục, mở khóa cửa để cậu vào.
"Cô ta đánh anh?" Chú ý tới gò má sưng lên của anh, trong nháy mắt viền mắt người trẻ tuổi đỏ lên.
Vốn không có gì, cậu như vậy lại khiến Nghiêm Húc Minh cảm thấy thương cảm.
"Cũng may, lần này cô ta không mang kéo."
Câu pha trò nhạt nhẽo của anh không có tác dụng, Ngô Dục không cười, lông mày hơi nhíu lại, nước mắt rơi, vẻ mặt đau lòng. Cậu đưa tay, ngón tay chạm đến vết thương cũ dưới cằm Nghiêm Húc Minh, sau đó chậm rãi đặt lên gò má anh.
Bàn tay người trẻ tuổi rất lạnh, cảm giác nóng rát bị đẩy lùi.
Nghiêm Húc Minh hôn lòng bàn tay cậu một cái, đưa khăn tay cho cậu, thắt dây an toàn, khởi động xe.
"Về nhà trước đi, về rồi nói sau."
"Vâng." Ngô Dục lau khô nước mắt.
Tối hôm đó Nghiêm Húc Minh cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm giác Trần Cẩm Như cũng không phải cố tình gây sự, mà là có mục đích.
Lúc ly hôn, tình hình lợi nhuận trường học không tốt, Nghiêm Húc Minh còn vay nợ bên ngoài, vợ trước gần như ra đi tay trắng. Tuy rằng sau đó Nghiêm Húc Minh để lại nhà cho cô ta, giúp đỡ cô ta phí nuôi nấng con gái cùng tiền mua đồ đạc trong nhà, thế nhưng tính ra Trần Cẩm Như cũng không được chia bao nhiêu. Mấy năm nay trường học phát triển thuận lợi như vậy, nói không đỏ mắt là không thể nào. Cô ta sợ Ngô Dục chiếm tài sản của Nghiêm Húc Minh, như vậy phần để lại cho con gái sẽ giảm xuống. Nếu Nghiêm Húc Minh như bình thường tìm một người phụ nữ kết hôn, cô ta dĩ nhiên không có lập trường dị nghị, mấu chốt là vì quan hệ giữa Nghiêm Húc Minh và Ngô Dục không thể thấy ánh sáng, cô ta có thể mặc sức lộng hành, không hề sợ hãi.
"Em sao có thể cướp của Y Y được?" Người trẻ tuổi nghe anh phân tích, gấp đến mức muốn thề thốt.
Trên phương diện tài chính, bọn họ cơ bản độc lập. Lúc đầu Nghiêm Húc Minh muốn cuối tháng đưa tiền cho Ngô Dục, để cậu có thể mua quần áo cậu thích, mua họa cụ... Thế nhưng người trẻ tuổi nói thế nào cũng không nhận, nói là muốn cho phần tình cảm này được đơn thuần, Nghiêm Húc Minh lại cảm thấy cậu quá đơn thuần rồi.
Trần Cẩm Như cực kỳ cố chấp, nói những thứ này với cô ta không có tác dụng.
"Sắp tới đừng đi làm nữa." Việc này e rằng chưa yên, vợ trước vẫn xem con gái là tính mạng, có thể tranh giành thì một tấc đất cũng phải tranh.
Không biết được sắp tới là bao lâu, làm sao xin nghỉ? Đại khái chỉ có thể nghỉ việc. Ngô Dục bèn liên hệ tổng giám đốc Từ, lấy cớ ở quê nhà có việc gấp, nhất định phải trở về. Tổng giám đốc Từ