Người đàn ông đứng dưới bóng tòa nhà, nhìn thấy cô, bèn bước ra ánh sáng. So với lần trước, anh tiều tụy đi rất nhiều, gò má gầy gò, đôi mắt vô hồn, trông có vẻ trì độn, dại ra.
Tình huống chuyển biến xấu rồi.
Tề Mộng gật đầu, mở khóa, để anh đi vào.
Người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha, chăm chú nhìn cô qua bàn làm việc.
"Cô không sợ sao?"
Bây giờ là trước bình minh, thời điểm trời tối nhất, cả tòa nhà chỉ có hai người bọn họ. Trên thực tế, bản thân Nghiêm Húc Minh cũng giật mình, Tề Mộng vậy mà lại đồng ý gặp anh.
Bác sĩ tư vấn bình chân như vại, "Bằng hiểu biết của tôi về anh, anh càng có xu hướng tự tổn thương mình hơn."
Đúng là như vậy.
"Bác sĩ Tề, còn nhớ người bạn học tôi đã nói với cô không?"
Đã nửa năm trôi qua, Tề Mộng đối với hồ sơ của anh vẫn còn nằm lòng, "Bạn hợp tác làm ăn."
"Đúng rồi."
Tề Mộng đợi, nhưng Nghiêm Húc Minh đột nhiên dừng lại, nhắc đến đề tài này, dường như chính anh cũng rất hỗn loạn, không biết vì sao lại nói thế.
"Bác sĩ Tề, cô có tin rằng con người sẽ bị trí nhớ của chính mình lừa dối không?"
"Ký ức cũng không phải trăm phần trăm đều là chuyện thực, nó rất dễ dàng bị ảnh hưởng, bị những người khác, thậm chí bản thân mình bẻ cong. Có lúc, sự thật và ký ức còn trái ngược nhau."
Nghiêm Húc Minh nghiền ngẫm lời cô, "Hôm nay tôi gặp được người bạn học kia, cậu ấy khiến tôi nghĩ tới vài chuyện, nguyên nhân tôi và cậu ấy trước đây giải tán không phải như trước đó tôi nói cho cô biết, bởi vì tranh cãi về lợi ích, mà là có duyên cớ khác."
"Có người ảnh hưởng đến ký ức của anh?"
"Tôi cho là vậy."
Nghiêm Húc Minh bắt đầu nhớ lại.
Khoảng thời gian này bảy năm trước xảy ra rất nhiều chuyện, dọn đến nhà mới, mở rộng quy mô trường học, cãi nhau với Diệp Thanh, còn có... ly hôn, hết thảy mọi chuyện hỗn loạn, mỗi ngày bận đến sứt đầu mẻ trán. Có lẽ vì không dám nhớ lại nên anh rất ít khi nghĩ đến, lâu dần bị trải nghiệm mới bao phủ, tầng tầng lớp lớp, như dệt sợi, Nghiêm Húc Minh nỗ lực kéo tơ bóc kén, từ trong kén tìm ra một ít chi tiết nhỏ.
Anh nghĩ tới, Diệp Thanh và Trần Cẩm Như trước đây là hai người thân thiết nhất của anh, cũng là hai người đối chọi gay gắt nhất. Từ thuở mới lập trường học, Trần Cẩm Như đã muốn nhúng tay vào kinh doanh, nhưng bị Diệp Thanh kiên quyết chắn ở ngoài cửa. Hai người bọn họ chính là từ lúc ấy bắt đầu cãi vã không ngừng.
Mâu thuẫn tích tụ quá lâu, sẽ bùng nổ. Bảy năm trước, Diệp Thanh và Nghiêm Húc Minh lập kế hoạch biến trường học thành chuỗi trường học, đang bàn bạc với người đầu tư, Trần Cẩm Như chạy đến trường học làm ầm lên, nói cô ta cũng là cổ đông, trên bàn đàm phán giở công phu sư tử ngoạm, kết quả bàn bạc thất bại. Diệp Thanh xuất lực nhiều nhất, Nghiêm Húc Minh bởi vì hổ thẹn với bạn tốt mới trả hết tiền cho y.
Chỉ có điều, sau đó lại như Tề Mộng nói, Trần Cẩm Như ảnh hưởng tới anh, khiến anh cảm thấy Diệp Thanh là một người vì tư lợi mà phản bội. Lời nói dối lặp lại nhiều lần, rốt cuộc lại biến thành sự thật.
"Có lẽ chính tôi cũng cảm thấy, lời nói dối dễ dàng tiếp nhận hơn..."
"Mọi người sẽ có xu thế tin tưởng những thuyết pháp có lợi cho mình."
Nghiêm Húc Minh đứt quãng nói xong, trời từ từ hửng sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe chạy, thành phố một lần nữa thức giấc, trở nên chật chội ồn ào.
Tề Mộng dường như đã nắm được một chút manh mối, có điều cần bằng chứng để tiến thêm một bước. "Hôm nay tới đây thôi." Sáng nay cô còn có những cuộc hẹn khác.
"Cảm ơn bác sĩ." Nghiêm Húc Minh muốn đi, lại bị Tề Mộng gọi lại.
"Anh không ngủ ngon giấc bao lâu rồi?"
Dưới mắt anh có quầng thâm rất đậm.
"Tôi lại cảm thấy, hình như tôi vẫn chưa tỉnh ngủ." Nghiêm Húc Minh đối với sinh hoạt mỗi ngày không hề có cảm giác chân thực, cứ giống như một mộng cảnh vô tri.
"Để tôi kê cho anh ít thuốc." Tề Mộng viết đơn thuốc, đưa cho anh, "Uống theo liều lượng."
"Uống nhiều có chết không?"
Tề Mộng nhướn mắt lên nhìn kỹ anh, "Khả năng không cao lắm, nhưng sẽ khó chịu mấy ngày."
"Vậy thôi đi." Nghiêm Húc Minh không cầm đơn thuốc, anh không cần sự an ủi giả tạo.
Buổi tư vấn kế tiếp là vào cuối tuần, Tề Mộng bảo anh tỉ mỉ giảng giải một chút quá trình cùng vợ trước ở chung. Đều là những chuyện phát sinh từ thời đại học, đã quá mơ hồ xa xôi, Nghiêm Húc Minh về nhà, tìm hết album ảnh trước đây, đưa đi khôi phục lại, đoạn nào nghi vấn, liền gọi điện cho Diệp Thanh và những bạn học khác tìm chứng tứ.
Một cách chậm rãi, giống như khảo cổ, anh chắp vá được khái quát câu chuyện.
Chờ trở lại phòng khám, Nghiêm Húc Minh đem tất cả ngọn nguồn nói cho Tề Mộng.
Mối quan hệ của anh và Trần Cẩm Như từ lúc bắt đầu đã dị thường rồi, anh chỉ thích bề ngoài đối phương, và cả hư vinh khi được hoa khôi hệ ưu ái, mà Trần Cẩm Như lại như Diệp Thanh mô tả, là một người có ý muốn khống chế rất mạnh mẽ, muốn đem tất cả những gì của bạn đời nắm