" Mẫu hậu! "
Đan Dương mở cửa luôn miệng gọi hoàng hậu.
Khi cô bước vào nhìn thấy khung cảnh bên trong thì có chút bất ngờ:
" Liễu cô cô?" Sao chỉ có mình cô cô ở đây, mẫu hậu chưa đến sao?
Liễu Thanh Y chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi đứng lên như chuẩn bị rời khỏi:
" Ta tưởng con sẽ trở thành một thiếu đế hoàn hảo đến thế nào chứ, sao lại hấp tấp như vậy.
Đến con gái ta dù có hơi hiếu động nhưng chút phép tắc như gõ cửa nó đều tốt hơn đấy, thiên đế điện hạ."
" ___ Là con sơ suất rồi!"
Đan Dương có chút ngại ngùng trả lời, sau đó y lại lưỡng lự hỏi cô:
" ___Ta không tìm thấy mẫu hậu nên đến đây, cô cô có gặp người ở đâu không?"
Liễu Thanh Y mỉm cười nhẹ đi lại ngồi xuống chỗ cũ:
" Bà ấy vừa rời đi rồi, lại đây ngồi nói chuyện đi!" Thật không ngờ cũng có chút sắc bén, xem ra là biết trước chuyện mình gặp bà ta rồi.
Đan Dương nghe vậy liền tiến tới ngồi bên cạnh y.
" Hai người...!đã xảy ra chuyện gì sao?"
" Chỉ là đàm phán chút lợi ích cho nhau thôi.
Sao, con đang lo sợ chuyện gì à?"
" Con chỉ là tò mò một chút thôi."
" Ha ___ Đúng là thiếu đế, việc gì cũng phải lo lắng như vậy không thấy mệt sao."
"...."
Liễu Thanh Y nhìn cô tiếp lời:
" Xem ra điều kiện trong cung rất tốt.
Một bước thành tân đế, hai bước thành Tiên đế, bây giờ đúng là khiến người ta phải cung kính, học hỏi thêm phần."
Cô nghe những lời này lại cảm thấy có chút nhói lòng:
" Người gọi con như vậy không cảm thấy có chút xa cách sao, dù gì con cũng được người nuôi lớn mà."
" Nhưng bây giờ chẳng phải con đã là người của Hoàng tộc rồi sao, ta còn phải sợ con đấy.
Một ngày nào đó, con sẽ thay Hoàng vương chiếm lấy U Minh nhỏ bé của ta, con nghĩ rằng quan hệ của chúng ta vẫn như trước?"
"..."
" ___ Hay là con sẽ vì ân tình của chúng ta mà phản bội lại Thiên Sơn.
"
Liễu Thanh Y liên tục thăm dò cô, Đan Dương lần này có chút hoảng loạn:
" Sao có thể vậy chứ, phụ hoàng sẽ không muốn gây ra chiến tranh như vậy đâu."
Liễu Thanh Y tiếp tục dò hỏi:
" Núi Thiên Đường, Thiếu đế nhớ chứ?"
Núi Thiên Đường?
Nghe đến nơi này cô lại ngơ ra.
Trước kia cô đã từng hồn nhiên ngỡ việc rời khỏi U Minh tới hoàng thành đợi một người.
Một thời gian dài trôi qua, cô vẫn luôn day dứt về lời hứa hẹn trên ngọn núi ấy với Thiên Thiên.
" ___ Vâng." Như thế có lẽ nào người muốn chiếm lấy núi Thiên Đường.
Nhiều lần mình ở đó đã cảm nhận được nguồn linh khí vô cùng dồi dào cộng thêm cả thuyền chiến không gian nhắc tới trong ngày xưng vương của mình.
Không lẽ phụ hoàng muốn độc chiếm cả Thần giới này!"
Đan Dương như đã nhận ra được chuyện này không đơn giản như cô nghĩ.
Liễu Thanh Y lại cười thầm đứng dậy đội áo choàng lên:
" Có lẽ người sẽ biết sớm thôi.
Còn bây giờ, ta phải về rồi." Mong cô sẽ nhận ra thiếu đế nhỏ.
Nếu nó thuyết phục được hoàng vương thì có thể cầm chân hắn ít nhiều.
Ta phải tranh thủ thời gian thôi...
Liễu Thanh Y đi đến phía cửa, Đan Dương đột nhiên gấp gáp đứng dậy hỏi:
" Con gái người nhận nuôi là người như thế nào vậy?" Vậy còn Thiên Thiên thì sao?
Liễu Thanh Y quay lại:
" Ta tưởng người sẽ rõ chứ, hoàng hậu nương nương hôm trước còn tới đòi người đấy!"
Đan Dương liền ngạc nhiên:
" Là Thiên Thiên? " Muội ấy đồng ý trở thành con gái của Liễu Thanh Y? Sao muội ấy có thể chấp nhận chuyện này?
Liễu Thanh Y cũng không do dự mà đáp:
" Đúng thế.
Sao, Thiên đế còn có chuyện gì muốn hỏi không? "
"___ Thiên Thiên vẫn sống tốt chứ?Ta, có thể tới gặp muội ấy không?"
" Rất tốt, chỉ