"Ngon quá!" Tuyết Y dùng thử chút nước lẩu, không ngờ một hương vị đậm đà ngây ngây bốc lên vị giác, hương vị này có chết cũng không quên được.
Uyển Dư cùng Minh Viễn nhìn vẻ mặt của Tuyết Y, cũng vì tò mò mà dùng thử, kết quả là chung sự cảm thán với nàng ta.
Tam-tài-đại-phú nhìn ba vị tiểu thư ngơ ngác, lập tức cả ba đều bật cười vui sướng.
"Bọn tiểu nhân đã nói là nhất định phải thử mà!" Bân Bân có phần tự kiêu trong lời nói.
Uyển Dư chớp chớp mắt nhiều lần trước nồi lẩu, khi ngẩng lên không ngờ đập vào tầm mắt nàng chính là vẻ tinh ranh của Tư Duệ đang hướng mình.
Nàng có chút bối rối, nhưng vẫn là mở lời ra vì khó hiểu: "Sao vậy?"
"À, ba vị tiểu thư, ăn lẩu nên thử một chút rượu!" Tư Duệ nâng bình Hồng Trần Tửu lên lắc lư.
Rõ ràng là sợ bị phạt nên mới muốn ta dùng trước đây mà...!Uyển Dư không vạch trần, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.
Nàng không khước từ, nâng chén của mình lên hướng cô, nói tiếp: "Hôm nay mặc cho ba ngươi chỉ dẫn, bọn ta sẽ theo!"
"Ân, vậy hôm nay bọn tiểu nhân sẽ chỉ cho ba vị tiểu thư thêm một "tuyệt kỹ" nữa, đảm bảo không khí sẽ vô cùng vô cùng vô cùng vui vẻ, lại tăng thêm khí thế!" Tư Duệ cười khì khì đắc ý.
"Ta rất tò mò, ngươi nói đi!" Tuyết Y ham vui đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Tư Duệ nháy mắt hướng Bân Bân và Quốc Thành, hai gã đàn ông đương nhiên hiểu ý, tức khắc nâng chén rượu lên.
Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y cũng bắt chước, nâng chén rượu của các nàng lên.
"Ba vị tiểu thư, khi bọn tiểu nhân hô Hey, ba vị tiểu thư hô theo là được!" Quốc Thành nháy mắt.
H-Hey??? Ba mỹ nhân rụt rè gật đầu đồng ý.
"Được rồi!!!!" Bân Bân lấy giọng.
Trong ba người anh như anh cả, đương nhiên sẽ là người bắt đầu.
"CHÚNG TA LÀ GÌ CỦA NHAU?" – Bân Bân.
"LÀ HUYNH ĐỆ CHÍ CỐT!" – Tư Duệ, Quốc Thành.
"HUYNH ĐỆ CHÍ CỐT THÌ SAO?" – Bân Bân.
"LUÔN CHIA SẺ TÂM SỰ!" – Tư Duệ, Quốc Thành.
"MONG ƯỚC CỦA CHÚNG TA LÀ GÌ?" – Bân Bân.
"CÙNG GIÀU CÓ!" – Bân Bân.
"CÙNG KHOẺ MẠNH!" – Quốc Thành.
"CÙNG GIÚP ĐỠ NHIỀU NGƯỜI NHẤT CÓ THỂ!" – Tư Duệ.
"CHÚNG TA SẼ BÊN NHAU BAO LÂU?" – Bân Bân.
"MÃI MÃI!" – Tư Duệ, Quốc Thành.
"LÀM SAO TÔI TIN CÁC CẬU ĐƯỢC???" – Bân Bân.
"UỐNG HẾT CHÉN NÀY!!!" – Tư Duệ, Quốc Thành.
"HEY!" – Tam-tài-đại-phú chạm chén rượu vào nhau, đồng thời cả ba ngẩng lên ra ám hiệu với tam vị tiểu thư.
"H-hey...!" - Tam đại giai nhân đưa chén, cuối cùng ba chén của nàng cũng chạm vào ba chén của những người đối diện.
Tư Duệ, Bân Bân, Quốc Thành cười hì hì nhìn nhau, sau đó cả ba thu chén về một đoạn, rồi chạm thật mạnh về chén ba nữ nhân kia, kêu tiếng cạch vô cùng vui tai.
"CẠN CHÉN!!!" – Tam-tài-đại-phú hô lớn khí thế rồi ngửa cổ một lần hết sạch chén rượu.
Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y tròn mắt nhìn nhau rồi nhìn chén rượu trong tay.
Cuối cùng lại chính là nở nụ cười, cùng nhau uống hết chén rượu này.
"HAY LẮM, HAY LẮM!!!" Tam-tài-đại-phú vỗ tay rầm rầm tán dương.
Không khí như vậy....!cũng không tệ...!Suy nghĩ này cùng hiện lên trong đầu tam đại mỹ nhân.
Gương mặt ba nàng đều phiếm hồng, chỉ là không rõ là do rượu, hay do hoan hỷ với một màn vui vẻ này mà ba người kia tạo nên mà thôi.
"Tiểu thư, ăn thử xem!" Tư Duệ nâng đũa, gắp vào bát Uyển Dư thịt bò.
Nhìn thấy vẻ mong đợi chờ mình thưởng thức, Uyển Dư gác cái ngạc nhiên sang một bên, động đũa, nếm thử thịt bò mới được cô gắp vào bát cho.
Ngon thật! Uyển Dư vừa di chuyển nhẹ hàm, vừa khen ngợi trong đầu.
Đồ cơ hội!!! Bân Bân cùng Quốc Thành ném ánh nhìn ghen tị về phía Tư Duệ.
Hai người cũng lập tức động đũa, gắp vào bát "đối tượng" của họ chút đồ ăn.
"Hàn tiểu thư, người ăn chút rau đi!" Quốc Thành nghiêm túc.
"Dương tiểu thư, người ăn chút gà đi!" Bân Bân chân thành.
"À...!ừ...!" Minh Viễn và Tuyết Y khó hiểu nhìn nhau rồi cũng bắt đầu thưởng thức hương vị những món ăn này khi ngâm vào thứ nước lẩu sôi sùng sục kia.
"Ngon không ạ!???" Bân Bân cùng Quốc Thành đồng thanh.
"À, rất ngon!" – Tuyết Y gật gù.
"Rất khá!" – Minh Viễn nhẹ nhàng tán dương.
Bân Bân cùng Quốc Thành phổng mũi, đem ánh nhìn khoe mẽ hướng sang Tư Duệ.
Tư Duệ nhướn mày, nhếch môi khinh bỉ: Vẫn sau tôi thôi, đám thất bại!!!
Duệ khốn kiếp, chờ đó!!! Bân Bân và Quốc Thành nghiến răng.
Vẫn ganh đua nhau!? Không phải bọn họ sẽ sớm xuất cung à? Theo đúng Uyển Uyển tỷ tiên liệu...!Tuyết Y khó hiểu.
Vẫn còn muốn thành thân với bọn ta hay sao? Ganh tỵ nhau cái gì đây? Minh Viễn không thể giải thích.
Nhập tâm quá...!đúng là đám người đầu óc đơn giản...!Uyển Dư thở dài quan sát gương mặt khiêu khích đểu cáng của Tư Duệ, nội tâm cũng tự nhiên cảm thấy buồn cười theo.
Nhìn nàng ta kìa, tự mãn gì chứ? Nghĩ mình vẫn là tiểu hài tử hay sao!?
"Ba người các ngươi quen nhau như nào? Dường như không phải máu mủ, nhưng lại mang chung họ!" Uyển Dư không quan tâm đến chuyện cá nhân bất kể ai, lần này vì cao hứng với ai đó nên lên tiếng trước.
Một lời này cũng nhận được sự hưởng ứng của Minh Viễn và Tuyết Y, cả ba mỹ nhân đều chờ câu trả lời.
"Bọn tiểu nhân là trẻ mồ côi, được một người nhận nuôi nên lấy họ của người đó!" Tư Duệ thản nhiên trả lời.
Mồ côi?
Nhắc đến phụ mẫu, gương mặt Tuyết Y trở nên phức tạp.
Uyển Dư và Minh Viễn liếc nhìn nhau khi thấy Tuyết Y trở nên trùng xuống, ngầm ra dấu: đổi chủ đề.
"Vậy-..."
Uyển Dư lửng một câu liền bị Quốc Thành vô ý cắt ngang: "Hàn tiểu thư, người áy náy vì hỏi đến chuyện này sao? Người cho rằng nó nhạy cảm à?" Quốc Thành luôn quan sát Tuyết Y, một nét buồn thoáng qua của nàng cũng làm cậu bận tâm.
"Sao? À ta..." Ngươi hiểu lầm rồi, ta chẳng qua là...!Tuyết Y không thể nói thêm.
"Người đừng bận tâm, bọn tiểu nhân đối với chuyện này rất bình thường, cũng không cảm thấy buồn khi nhắc tới.
Bọn tiểu nhân bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng, hồi nhỏ có chung suy nghĩ: sao phụ mẫu không cần mình? Rồi khóc lóc vì chuyện này ngày qua ngày.
Lớn hơn một chút mới nhìn ra tấm lòng người cưu mang mình, cảm thấy bản thân phải thật nỗ lực để làm người này tự hào, cũng là để trả thù những người đã nhẫn tâm bỏ rơi bọn tiểu nhân!" Quốc Thành khi kể lại chuyện cũ liền xúc động, nước