[Tiểu Duệ, chúc mừng em!]
[Tiền bối, chúng ta thực sự đã gặp lại, còn chung đội.
Sau này mong được tiền bối chỉ giáo!]
[Tôi không dám.
Em tài giỏi như vậy, là nữ cường nhân, lại còn rất nổi tiếng.
Tôi chính là không thể có khả năng chỉ dẫn em!]
[Tiền bối đừng nói vậy, em còn non trẻ, kinh nghiệm rất ít, vài năm là không đủ!]
[Sau này sẽ lão luyện.
Hahaha.
Mà, em rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn tối!]
[Ăn tối sao? À vâng, em tất nhiên rảnh!]
[Vậy tối tôi đón em, tại nhà!]
[Vâng!]
.........
Tư Duệ nhăn nhó mở mắt.
Đó không hẳn là giấc mơ, đó là một phần ký ức thuộc về xưa cũ.
Những ngày tháng đó cô không thể hoàn toàn buông bỏ, hình bóng người đàn ông ấy lâu lâu lại hiện về trong giấc mơ của cô.
Người đàn ông đó tên là Lý Vệ Kiện – người cô ái mộ hồi vẫn còn ở học viện, đến khi trở thành cấp dưới của anh ta thì đem lòng thầm thích.
Chỉ là tình cảm này chưa kịp nói ra, đã trở thành một lời chỉ mãi có thể ở trong lòng.
Lý Vệ Kiện đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, thật sự là ngang trái.
Đến nay đã được ba năm.
"Sao ngươi khóc?"
Thanh âm mềm mại quen tai lại ẩn chứa lo lắng kia khiến Tư Duệ giật mình, tức khắc đánh mặt sang bên cạnh.
Cô hoảng hốt, là gắng gượng ngồi dậy: "Q-Quận chúa!?"
Uyển Dư nâng tay, đủn vai Tư Duệ khiến cô trở lại chỗ nằm.
Nàng nhăn mày: "Không cần đa lễ!"
"Đa tạ Quận chúa!" Tư Duệ cũng không muốn hành lễ giây phút này, đầu cô đau như búa bổ, người thì ê ẩm.
Một lời này của Uyển Dư cũng ngang với cứu cô một mạng.
"Mà sao Quận chúa lại ở đây? Còn vận nam trang nữa?" Tư Duệ nhìn Uyển Dư anh tuấn trong nam trang thì không khỏi kinh ngạc.
Cô biết Uyển Dư là mỹ nhân xinh đẹp, trong mắt cô quả thực không ai vượt qua được nàng, từ lúc cô sinh ra tới giờ cũng chưa gặp qua người nào mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành đến thế.
Đối với Tư Duệ, Uyển Dư chính là mỹ nhân cổ đại bước ra từ tiểu thuyết, không có chút tỳ vết nào.
Cô biết là vậy, nhưng cũng không thể nghĩ nàng mang nam trang cũng không khỏi cuốn hút người khác như bây giờ.
Nam trang cũng không thể làm cô ấy bớt đi sự lôi cuốn...!Tư Duệ nghĩ tới đây tức khắc đỏ mặt.
Mày sao vậy Lâm Tư Duệ...!bị điên rồi...
Uyển Dư nhìn Tư Duệ ngại ngùng, trong lòng dâng lên sự cao hứng.
Nhưng nghĩ về giọt nước mắt của cô, nàng nhất quyết gác cái thích thú này tạm sang một bên.
Trong lòng có viên sỏi rất nhỏ, nhất định phải tống nó ra ngoài.
"Ta hỏi ngươi trước! Sao ngươi khóc?"
Vẻ mặt của Uyển Dư chính là muốn nói: nhất định ngươi phải trả lời ta, ta đang rất khó chịu.
Tư Duệ thừa nhận đối với nữ nhân trước mặt cô vô cùng yếu ớt, có lẽ vì bị nàng "chỉnh" quá nhiều nên tâm lý luôn sợ nàng.
Cô nuốt khan, sợ nàng nhưng cũng không có nghĩa sẽ nói ra những loại chuyện như vậy.
Tư Duệ không thích nhắc về nó, chuyện chẳng có gì vui vẻ.
"Tiểu nhân thấy mệt, nên chắc vô thức nước mắt chảy ra!"
Kẻ khoác lác trơn tru Lâm Tư Duệ mấy ngày trước lại hiện nguyên hình thành một đứa ngốc không giỏi nói dối.
Đúng là kỳ lạ và mâu thuẫn – Uyển Dư nhíu mi mắt.
"Ta dung túng cho ngươi rất nhiều việc, vậy mà ngươi chỉ biết nói dối rồi lừa gạt ta!"
Uyển Dư có thâm ý trong câu nói, là nhắc về thân phận nữ nhi của Tư Duệ.
"Không có, ta..." Tư Duệ lúng túng, nghĩ việc mình bịa chuyện về bệnh tình hôm trước đã bị phát giác thì dâng lên trận có lỗi.
"Chỉ là một chút chuyện riêng, quả thực không đáng để Quận chúa bận tâm!"
Đỉnh cao của giận dữ là tỏ ra không có gì, lạnh lùng nơi gương mặt, nhưng trong lòng chính là ngọn lửa.
"Ngươi đề cao bản thân quá rồi! Ta không bận tâm!" Uyển Dư đứng lên.
"K-Khoan đã Quận chúa!" Tư Duệ người có đau đớn nhưng nhìn nữ nhân kia dường như muốn rời đi, tức khắc bò dậy: "Tiểu nhân đưa ngồi hồi phủ!"
Uyển Dư tưởng người này giữ nàng lại, không ngờ lại muốn tiễn nàng đi!?
Thái dương nổi gân xanh, nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhó đau đớn của Tư Duệ, tâm tình không tốt cũng phải vứt sang một bên.
Nàng đối với Tư Duệ yếu đuối hiện tại, cũng không có hứng thú trách cứ cô nữa.
"Ta lấy thuốc cho ngươi!" Ta không định rời đây sớm như vậy đâu!
"T-Thuốc?" Tư Duệ nghe tới thuốc tái xanh mặt mũi, lắc đầu liên tục như tiểu hài tử: "Tiểu nhân không uống, Quận chúa không cần hao tâm tổn sức như vậy!"
Uyển Dư nhướn mày, khoé miệng hơi dâng lên ý cười.
Nàng đã nghe được gì đó từ Bân Bân và Quốc Thành, nhưng tại đây vẫn muốn hỏi thêm Tư Duệ mấy câu, cũng muốn chính Tư Duệ nói ra trước mặt nàng.
"Lâm thị vệ sợ thuốc?"
"A...!ha...ha...ha..." Tư Duệ méo mặt nhất thời á khẩu.
Tư Duệ từ nhỏ đã là đứa trẻ hiếu động, rất khó ốm, lớn lên cô luôn có cảm giác mình thật sự "bất tử", không bạo bệnh nào chạm được đến thân thể ngọc ngà này.
27 năm sống trên đời, số lần cô đổ bệnh chỉ hai lần.
Còn về lý do cô sợ thuốc, hồi đó cha nuôi thấy cô phát sốt liền tìm loại kháng sinh tương thích, nhưng vì viên thuốc quá to, khi ấy cô vẫn chỉ là nhi đồng nên viên thuốc đã kẹt ngay cổ họng.
Vị đắng khiến bất kể ai cũng phải rùng mình liên tục tràn ra vị giác cô.
Không nhổ ra được, không nuốt vào được, cô còn cảm tưởng mạng mình đã tận.
May mắn một mẹ nuôi có kỹ năng y tế, sau năm giây đã giúp cô tống khứ thứ đắng ngắt ra khỏi cổ.
Tư Duệ lúc đó vì sợ mà khỏi bệnh luôn, cũng bắt đầu chăm chăm rèn luyện sức khoẻ.
Lần thứ hai đổ bệnh chính là lúc ôn thi đại học.
Người đời nói đúng, người càng khoẻ khi lâm bệnh càng dễ thành bạo bệnh.
Ngày đó Bân Bân và Quốc Thành lo lắng tột cùng, biểu hiện ốm của cô căng thẳng hơn người khác gấp đôi, nhưng ép thế nào cô cũng nhất định không uống thuốc, để kệ cho bệnh tự nhiên khỏi.
Mà quả thực nó đã khỏi, chỉ là lâu hơn người khác mà thôi.
Sau này môi trường đào tạo nghiệp vụ chuyên nghiệp vô cùng khắc nghiệt, cô không thể ốm.
Rất lâu rồi không ốm, giờ lại đổ bệnh, Tư Duệ tự nhiên thành mê tín, suy nghĩ có điềm báo vận xui.
Uyển Dư biểu tình tựa hồ như có thể cả ngày ở đây đợi Tư Duệ trả lời.
Có mang chút nhục nhã, nhưng Tư Duệ cũng không đành lòng để nữ nhân kia chờ lâu.
Cô miễn cưỡng gật đầu: "Thực sự rất sợ!"
"Vậy sao? Hai ngày nay ta đều là người bưng thuốc lên giúp ngươi uống, ngươi cũng đồng thuận mà!?" Uyển Dư ngồi trở lại ghế, nâng tay tựa cằm,