"Cha, cha không nói gì lung tung chứ!?"
Uyển Dư quắc ánh nhìn sang phía Nhan Vương gia, hắn nở nụ cười giả ngây giả ngô, tức khắc lắc đầu: "Không hề, hahaha, không...!hề...!"
Phòng nhỏ nhưng không ngờ lại "đông vui" như vậy, vậy mà tâm trạng Tam-tài-đại-phú phi thường phức tạp.
Ba người mới nghe một loạt chuyện cũ ngày xưa cha Uyển Dư "cưa cẩm" mẹ nàng ra sao, trong lòng không thể ngừng cảm thán: Sao ông ta có thể vô lại như vậy? Vì mỹ nhân có thể không màng liêm sỉ hay sao?
Vô sỉ đã đành, thậm chí còn động viên Tư Duệ cũng nên xài các thủ đoạn đó triệt để, khẳng định bản thân sẽ giúp thì Tam-tài-đại-phú cũng á khẩu không biết nói gì hơn.
Nhưng rõ ràng không thể kể ra với ba vị tiểu thư kia đã nghe được những gì, chuyện như này chỉ có bốn người biết.
Họ có thể gây sự với tất cả, tuyệt đối không thể đắc tội với Nhan Vương gia.
Không thể đùa với người già.
Và Tư Duệ về cơ bản không thể từ chối cái nhiệt tình này của "cha vợ"!
Uyển Dư liếc nhìn sang Tư Duệ, nhăn mày: "Lâm thị vệ, cha ta có nói gì không?"
"Hả?" Tư Duệ giật mình, nhìn lên.
Nhan Vương gia khẽ lắc đầu.
Bân Bân khẽ lắc đầu.
Quốc Thành khẽ lắc đầu.
Tư Duệ cô...!cũng lắc đầu.
"Vương gia chỉ hỏi thăm ta, không có nói gì khác!" Tư Duệ cười cười để tăng thêm độ tin tưởng.
Mà cô không hề biết càng cười như vậy càng đáng nghi.
Đ-Đồ ngu này, sao lại cười ngốc như vậy??? Nhan Vương gia, Bân Bân, Quốc Thành sợ hãi.
Uyển Dư khẳng định có mùi mờ ám: "Con sẽ ở đây nói chuyện riêng với Lâm thị vệ một chút!"
Minh Viễn và Tuyết Y hiểu ý, hướng Nhan Vương gia: "Tiểu Viễn và Tuyết nhi cũng sẽ hồi phủ!"
"A...!Để ta tiễn các con!" Nhan Vương gia buông một câu như vậy, sau đó nhìn sang Tư Duệ, ánh mắt vô cùng bất an: Đừng lỡ lời gì đó, con rể!
V-Vương gia, xin cứ tin vào tiểu nhân....!Tư Duệ cũng không hiểu sao bản thân có thể thấu ánh mắt của Nhan Vương gia, có lẽ sau một buổi nói chuyện liền hình thành tình cảm khăng khít cha vợ - "con rể" chăng?
Cửa khép, hiện tại chỉ còn cô và nàng.
Áp lực bây giờ mới bắt đầu.
"Sao? Cha nói gì với ngươi?"
"À...." Tư Duệ gãi gãi vành tai: "Cha nàng nhận ta làm con rể...!Nói chỉ gả nàng cho ta...!"
Uyển Dư ngồi xuống mép giường, tiến gương mặt càng lúc càng gần sát gương mặt Tư Duệ.
Tư Duệ ngại ngùng, cô đưa ánh nhìn xuống một chút, không ngờ lọt vào mắt cô chính là môi hồng mềm mại của nàng.
Là rất gần.
Tư Duệ nuốt khan, trong đầu cô lời của Nhan Vương gia văng vẳng: "Tư Duệ, con phải dạn lên, có cơ hội là nắm tay, có cơ hội là ôm, thậm chí có thể hôn nếu thuận lợi.
Cùng lắm là sẽ ăn tát, nhưng không sao, quan trọng nhất vẫn là gây ấn tượng khó quên với mỹ nhân!"
Không phải đây là cơ hội tốt...!để hôn sao???
Tư Duệ vốn không thể nhìn rõ được cái nheo mắt thăm dò của Uyển Dư nữa, đầu cô ngập tràn hình ảnh môi cô kề môi nàng.
Hơi thở cô mỗi lúc một nóng hổi, miệng hơi cười cười nhìn ra sao cũng có thể phán đoán là không đứng đắn.
Uyển Dư vốn đang định nghiêm khắc ép Tư Duệ khai ra, nhưng một màn tình si này của cô lọt vào mắt thì giật mình.
Nàng giờ cũng mới nhận ra hai người mặt khá sát nhau, còn có thể cảm nhận ra hơi thở nóng của cô rất rõ ràng.
Nàng không hề có ý định né tránh diễn biến tiếp theo, cũng hồi hộp đón chờ.
Thình thịch...
Thình thịch...
Nhịp tim của Tư Duệ rộn ràng.
Cô gạt đi hết mọi thứ sang một bên, thực sự là chỉ muốn có một nụ hôn với người cô yêu mà thôi.
Tư Duệ tiến mỗi lúc một gần, Uyển Dư cũng nhắm mắt từ từ để cảm nhận.
Môi hai người chỉ còn cách nhau một trang giấy...
Đây rồi, nụ hôn đầu của mình...
Cộc cộc cộc
Ơ...
HUỴCH
AAAAAAAA, ĐAU CHẾT TA RỒI!!!!!!!!!
"Tiểu thư, Lâm đệ, Vương gia sai ta mang thuốc bổ tới cho Lâm đệ!"
Theo tiếng gõ cửa, Uyển Dư theo phản xa mà giật mình thẳng lưng lại.
Tư Duệ lúc đấy tình thế hơi éo le lại không vững vàng, mất thăng bằng cứ vậy mà lao về phía trước.
Kết quả cô đổ xuống giường trước con mắt hốt hoảng của Uyển Dư, thậm chí tư thế ngã còn cắm mặt xuống đất, báo hại răng cắn vào môi.
Máu chảy đã muốn đầy miệng, vậy mà chỉ biết rưng rưng đôi mắt, ư ử ôm miệng không dám kêu tiếng nào.
Uyển Dư vừa thương vừa buồn cười, nàng đỡ cô ngồi trở về giường, lên tiếng đáp Doãn Hống vẫn đang kiên nhẫn đợi ở ngoài.
"Ngươi vào đi!"
"Ân!"
Doãn Hống mở cửa, nhanh nhẹn bước vào trong.
Y thấy mặt Tư Duệ như đang sắp khóc, lại nhìn cô tay bưng miệng thì trong lòng đem khó hiểu: "Lâm đệ, ngươi sao thế?"
"K-Không sao!" Tư Duệ cố tỏ ra mình ổn, mắt đỏ ngàu nhìn Doãn Hống khiến y cả kinh một phen.
"M-Máu kìa....!" Doãn Hống hốt hoảng nhìn giọt máu chảy xuống cằm Tư Duệ.
Tư Duệ hiện tại không thể nhịn thêm, nước mắt chảy ròng ròng...
"T-Ta đã nói ta không sao mà....!Huynh kệ ta đi....!"
Huhuhu...!Sao số tôi khổ như vậy? Rõ ràng mình không thể sống thọ được mà...!huhuhuhu...
*-*-*-*-*
Nhan Vương gia chắp tay phía sau, đạo mạo bước giữa phố, xung quanh hắn chính là Tam-tài-đại-phú.
Hắn đắc ý là thấy rõ ràng, còn mang cảm nhận nếu trẻ thêm mấy chục năm nữa, có khi bộ tứ này sẽ đổi tên thành Tứ-tài-đại-phú cũng nên.
Tư Duệ đi cùng Nhan Vương gia là đúng, cái Bân Bân và Quốc Thành không hiểu chính là: sao hai người họ cũng phải theo?
Hôm nay theo họ hiểu, Nhan Vương gia sẽ đưa Tư Duệ đi thực hành kỹ năng tình trường, vì Tư Duệ lỡ mồm nói ra bản thân chưa từng có bóng hồng nào, hoàn toàn là trai tân.
Khi Nhan Vương gia nghe cô nói vậy gương mặt hắn tỏ rõ coi thường, thậm chí còn bĩu môi.
Việc này với cô là đả kích, nếu là người khác chắc chắn cô sẽ đánh túi bụi.
Chỉ tiếc đối phương lại là "cha vợ" tương lai.
"Nhưng lão gia, chúng ta đi đâu vậy?" Tư Duệ cảm thấy đoạn đường này có