Phượng Tú, Hồng Hoan, Ly Anh vốn là ba hoa khôi của kỹ viện Tiết Minh – kỹ viện nổi tiếng nhất ở Hoa Thanh quốc.
Nhan Vương gia dường như đã phân phó ổn thoả, bởi vậy nên ba hoa khôi đắt khách ở kỹ viện này lúc này mới ngồi đây bồi rượu cho Tam-tài-đại-phú.
Nhưng cái làm ba nàng tức đến giật khoé môi chính là tình huynh đệ keo sơn của ba người họ.
Tư Duệ mới bình phục không thể uống rượu, lập tức Bân Bân hay Quốc Thành cũng từ chối bồi tửu.
Hơn nữa cả ba người này cùng họ, xưng hô cũng khiến ba nàng mệt mỏi.
Tục danh của khách không thể cứ vậy mà gọi, trừ khi họ cho phép.
Mà ba nàng về cơ bản cũng chưa thể chen chân vào cuộc trò chuyện của ba-vị-công-tử-họ-Lâm này để hỏi danh xưng, ba người này từ lúc nhập mâm đến giờ hoàn toàn là cãi cọ, nguyên nhân cũng là vì đĩa thịt gà mà ra.
"Mẹ kiếp, lại là nửa con gà!!!" Quốc Thành mím môi.
Cậu biết rõ cả ba không có tiền, một mâm này hay là ba hoa khôi thanh lâu đều từ túi tiền to bự của Nhan Vương gia mà ra, nhưng cậu không thể tin Nhan Vương gia cũng chỉ cho họ ăn nửa con gà.
Nửa con gà tức là một cái đùi.
Trận chiến này không thể kết thúc sớm muộn.
Tư Duệ nghiến răng, lừ mắt nhìn Bân Bân và Quốc Thành.
"Này, tôi là bệnh nhân!" Tư Duệ vốn định nói "Tôi là phụ nữ!" nhưng hoàn cảnh không cho phép nên phải lấy lý do thứ hai ra.
Ngẫm lại thì cô thấy lý do này còn thuyết phục hơn lý do nói bản thân là nữ với hai gã này.
"Cậu vốn khoẻ rồi, đừng giả đáng thương!" tay áo Bân Bân căng lên, đó là do cơ bắp.
Chiếc đùi gà lửng ở giữa mâm, ba bàn tay đặt lên nó, quật cường kéo về phía mình.
Phượng Tú, Hồng Hoan, Ly Anh đã mất hết kiên nhẫn.
Ba nam nhân này quá đỗi ưa nhìn, riêng nam nhân ngồi giữa lại không khác gì từ trong tranh bước ra nên ban đầu khiến ba nàng hết sức cao hứng, sau một màn này liền đánh giá họ rõ ràng không có chút tiền đồ.
"Ba vị công tử, không cần tranh nhau!" Phượng Tú mỉm cười, ngồi chen vào ghế giữa Tư Duệ và Quốc Thành, đầu dựa vai Tư Duệ, mỉm cười yêu nghiệt.
Nói tiếp: "Ba vị công tử thích ăn đùi gà đến vậy, để Phượng Tú gọi thêm là được rồi!"
Tiểu Tú chết dẫm, ta cũng muốn bồi vị công tử đó!!! Hồng Hoan và Ly Anh nuốt giận, tỏ rõ sự chuyên nghiệp, cũng nhanh chóng ngồi cạnh Bân Bân và Quốc Thành.
Mà ba nam nhân này không vì ba nàng đang ngồi sát thật sát mà buông bỏ miếng đùi gà.
"Cảm ơn lòng tốt của ba vị cô nương!" Tư Duệ cười như man như quỷ, thái dương cũng đã nổi gân xanh.
"Bọn ta không có tiền, nhưng tự trọng rất là cao!" Bân Bân vừa cười vừa nghiến răng, ra sao cũng vô cùng giống doạ người.
"Không có tiền không thể ăn!" Quốc Thành cao giọng, tức khắc đứng lên.
Tư Duệ và Bân Bân cũng đứng lên.
Chiếc đùi gà được nâng cao thêm một đoạn.
Phượng Tú, Hồng Hoan, Ly Anh mặt muốn hoá thành than vì ba kẻ điên này.
"Vậy rốt cục các vị công tử đến kỹ viện làm gì???"
Hồng Hoan vốn là một nữ tử thiếu kiên nhẫn, một màn này rõ ràng chướng mắt, hơn nữa từ lúc bước vào căn phòng này ba nam nhân kia không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của ba nàng.
Dù sao ba nàng cũng hoa khôi chốn kỹ viện Hoa Thanh, khách muốn được các nàng bồi rượu phải đặt trước từ vài ngày, mấy người này rõ ràng nhờ quen biết để không phải chờ đợi.
Nhưng dù có như vậy cũng coi các nàng không bằng miếng đùi gà, vốn dĩ phải chơi đùa tranh giành các nàng thì ba người này lại tranh giành miếng ăn.
Như vậy Hồng Hoan cho rằng chính là coi thường các nàng quá đáng.
"Ừ nhỉ!?" Tư Duệ ngẩn người nhìn Hồng Hoan, sau đó cười ngớ ngẩn gãi đầu gãi tai, nói tiếp: "Ta quên mất! Ta đến để nhờ ba cô chỉ dẫn về việc làm sao chiếm được trái tim nữ tử.
Đại khái là làm sao để hiểu họ nghĩ gì mà chiều lòng!"
Phượng Tú, Hồng Hoan, Ly Anh nhìn nhau, sau đó nhìn trở lại ba nam nhân kia: "Sao?"
"Là như vậy..." Quốc Thành buông tay khỏi miếng đùi gà.
Nhất thời cậu thực sự đã quên lý do tới đây.
Cậu ngồi đối diện Ly Anh, nghiêm túc: "Thực ra ta đang thích một mỹ nhân.
Nàng xinh đẹp tựa như mặt trời, nụ cười toả nắng, trong sáng, hết sức rực rỡ..."
"Trọng tâm đi, cậu quá dông dài!" Tư Duệ cũng buông tay khỏi miếng đùi gà, ngồi xuống bên cạnh Quốc Thành.
Nhìn Ly Anh: "Thực ra là như này, cậu ta đang rất thích một người, nhưng nàng ta nóng nảy, lúc nào cũng quát nạt cậu ta.
Cậu ta nghĩ nàng ta ghét mình, nhưng ta cho rằng nàng ta có tình cảm với cậu ta.
Giờ ta muốn hỏi ba cô, các cô có tự nhiên vô duyên vô cớ giận dỗi một nam nhân nếu không hề có tình cảm với người ta không!?"
Cái tình huống gì đây....?
Phượng Tú, Hồng Hoan, Ly Anh khó hiểu nhìn nhau, nhưng thấy ba vị công tử đối diện hết sức nghiêm túc thì nuốt khan một cái.
Đồng loạt ba nàng lắc lắc cái đầu.
"Thấy không?" Tư Duệ vỗ đùi, đắc ý nhìn Quốc Thành.
"Vậy còn chuyện của ta?" Bân Bân quẳng chiếc đùi gà trong tay đi, ngồi cạnh Quốc Thành, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đùi.
Là nhìn Hồng Hoan: "Nàng là băng sơn mỹ nhân, rất ít nói.
Hầu như toàn ta nói chuyện một mình.
Nhưng có một ngày nàng đã hỏi vì sao ta buồn.
Vậy tức là vẻ buồn bã của ta làm cho nàng chán đến mức phải lên tiếng sao?"
Hồng Hoan tóm cằm, không hiểu sao chính bản thân cũng nhập tâm như vậy.
Nàng ta đáp: "Công tử đừng nghĩ vậy, nếu nàng là băng sơn nữ tử, ít nói lầm lì thì hẳn công tử phải quan trọng với nàng lắm nên nàng mới quan tâm.
Câu hỏi kia rõ ràng là quan tâm, không thể vì thấy chán ghét!"
"Phải không? Ta cũng cho rằng như thế!" Tư Duệ sung sướng cười đến ngoác miệng.
Quả là, mình vẫn là phụ nữ mà!!!
"Thế giờ bọn tôi nên làm gì?" Bân Bân và Quốc Thành đồng câu hỏi, hướng về Tư Duệ cầu cứu.
"Cứ quan tâm các nàng như bình thường là được.
Biết các nàng có hảo cảm với mình, thì càng phải trân trọng các nàng hơn!" Tư Duệ ưỡn ngực như con khổng tước kiêu ngạo, hàm ý: đối xử với các nàng tốt như cách tôi đối xử với Uyển nhi ấy!!!
"Hai vị công tử có thể có thể mua tặng cho các nàng vài món đồ!" Phượng Tú nhiệt tình, không khí này nàng ta cho rằng khá vui vẻ nên bồi thêm một câu.
"Phải phải, đồ cặp đôi, nữ tử bọn ta rất thích được người mình thích tặng cho những thứ đó!" Ly Anh vỗ tay vui vẻ hưởng ứng.
"Hảo hảo, cao kiến, cao kiến!!!" Tam-tài-đại-phú reo lên, nhưng một lúc sau mới nhớ ra bản thân không có đồng nào trong người thì méo xệch mặt.
"Các vị công tử có thể tự tay làm ra các món đồ đó!" Hồng Hoan như hiểu được vẻ mặt ủ dột của ba người đối diện thì nhịn cười, gợi ý thêm.
"Tự làm sao?" Tư Duệ tóm cằm gật gù, "Thực sự đây là một ý rất hay! Quả là chúng ta nên tặng quà cho các nàng!" nhìn sang phía Bân Bân và Quốc Thành.
"Ba vị cô nương, đa