Chuyển ngữ: Andrew Pastel
"Suy cho cùng, bản chất của con người luôn là tìm kiếm lợi thế và tránh đi bất lợi mà."
.
Bất cứ khi nào ánh mắt của tôi lướt qua Thương Mục Kiêu, dù vô tình hay cố ý, cậu ta cũng sẽ mỉm cười lại với tôi.
Cậu ta chống cằm, tinh thần vui phơi phới, ngồi trong lớp học chỗ cửa sổ, tôi đi đến chỗ nào cậu ta cũng đưa mắt dõi theo. Vẻ ung dung bình thản hoàn toàn trái ngược với những học sinh xung quanh đang chăm chú lắng nghe và ghi chép bài.
Không muốn nghe giảng thì đến đây làm gì?
"Bergson cũng là một bậc thầy rất quan trọng trong lịch sử triết học phương Tây. Giống như Schopenhauer và Nietzsche, ông không tin rằng bản năng thấp hơn lý trí. Loại tư duy này đã tạo ra 'khái niệm trực giác' của ông, làm cơ sở hình thành lý luận siêu hình học mới. Nếu con người từ bỏ lý trí và sống đúng với bản năng, họ có thể khám phá ra bản chất của cuộc sống... "
Màn hình điện thoại đặt trên bục giảng đột nhiên sáng lên, tôi liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Thương Mục Kiêu.
Tối mai thầy có rảnh không?
Tôi thu tầm mắt lại, phớt lờ cậu ta, tiếp tục giảng bài.
Hai phút sau, màn hình lại sáng lên, ngoài tin nhắn trước đó còn có thêm một tin nhắn mới đến.
Mời thầy xem trận đấu.
"... Nếu chúng ta có thể đặt câu hỏi về bản năng, và bản năng có thể trả lời câu hỏi của chúng ta, thì bản năng có thể tiết lộ cho chúng ta những bí mật sâu xa nhất của cuộc sống. "Thuyết Tiến hóa sáng tạo" của ông, thông qua phương pháp luận trực giác, đã hoàn toàn lật đổ hệ thống triết học tiến hóa trước đó, đánh dấu bước phát triển to lớn của triết học cuộc sống."
Tôi đặt điện thoại xuống, lựa chọn phương án giả vờ như không thấy.
Thương Mục Kiêu thấy tôi nhìn thì ngồi ngay ngắn, không tìm được gì để chỉ trích, nhưng tôi vừa nhìn sang chỗ khác, cậu ta liền cúi đầu, như muốn gửi một tin nhắn khác.
"Đừng làm việc riêng trong lớp học." Tôi dừng bài giảng, nói với âm lượng và giọng điệu giống như đang giảng bài.
Thương Mục Kiêu nhanh chóng ngẩng đầu lên, rất tự giác dừng động tác tay.
Những người khác cũng ngẩng đầu lên, sôi nổi nhìn qua nhìn lại, muốn biết tên nào xui xẻo bị tôi cảnh cáo. Mà tầm mắt của tôi cũng không rơi xuống sinh viên nào cụ thể. Để tránh hiểu lầm, tôi quay lại màn hình lớn, bấm slide powerpoint tiếp theo, tiếp tục giảng bài.
Sau khi lớp học kết thúc, mọi người đều đứng dậy, Thương Mục Kiêu cũng đứng lên, đi về phía tôi. Tôi đang suy nghĩ làm cách nào để thoát thân thì một số sinh viên khoa triết học đã vây quanh tôi, bắt đầu lần lượt hỏi tôi từng câu hỏi một.
Đây đúng là đang buồn ngủ thì được đưa cho chiếc gối, làm tôi nhẹ nhõm lén lút thở hắt ra.
Cuộc đời tôi là một đường cong parabol, chạm đỉnh ở tai nạn xe cộ và từ trên cao chậm rãi đi xuống. Đến giờ đã ổn định trở lại, cuộc sống bình lặng không có khởi sắc gì. Đối với những người khác thì có vẻ nhàm chán và tẻ nhạt, nhưng tôi lại thích nó, cảm thấy thoải mái an ổn.
Mà sự thoải mái này đột nhiên bị chèn vào một biến số tên là Thương Mục Kiêu, khiến tôi không còn làm chủ được cuộc sống của mình, đường cuộc sống của tôi lại lên xuống nhấp nhô, làm tôi mệt mỏi vô cùng.
Tôi không sợ đối mặt với Thương Mục Kiêu, nhưng tôi có một chút hội chứng đà điểu (*), tôi cảm thấy nếu không trực tiếp đối mặt với cậu ta, phớt lờ cậu ta, tôi có thể ở trong vùng thoải mái của mình mà không nghĩ đến những thay đổi tâm lý phức tạp ấy.
(*) Hội chứng đà điểu (Ostrich effect) là một hội chứng tâm lý học, dựa theo hành động vùi đầu xuống cát khi thấy có nguy hiểm của đà điểu, chỉ những người phớt lờ, buông xuôi những thông tin tiêu cực, không dám đối diện với khó khăn.
Suy cho cùng, bản chất của con người luôn là tìm kiếm lợi thế và tránh đi bất lợi mà.
Bị quấn lấy hỏi nửa tiếng, khi tất cả học sinh đã ra về hết, cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi lớp học.
Dư Hỉ Hỉ đi trước, mang đồ của tôi trở lại văn phòng.
Trường học ban ngày người tới lui liên tục, ra vào như thoi đưa, vừa tràn ngập náo nhiệt, nhưng cũng gây cho tôi cảm giác an nhàn như rời xa trần tục. Những cây tiêu huyền hai bên con đường cây bắt đầu rụng lá cuối thu, thể theo yêu cầu của đông đảo sinh viên, nhà trường không dọn vệ sinh con đường vào mùa rụng lá, để lá rơi phủ kín đường. Do đó, nó đã trở thành một địa điểm chụp ảnh xuất sắc trong trường, có thể nói là nơi được yêu thích nhất vào mùa thu.
Nhưng mà, nó lại làm tôi đau hết cả đầu.
Những chiếc lá rơi khiến con đường gập ghềnh, lại che hết khó quan sát tình hình bên dưới. Đặc biệt là sau khi trời mưa, nếu bánh xe bị rơi vào một ổ gà trơn trượt, rất dễ té ngã tại chỗ.
Giống như bây giờ.
Bánh sau của tôi bị kẹt trong một vũng nước dưới lớp lá rụng, không thể thoát ra được. Bánh xe cứ xoay tại chỗ, đè nát đám lá rơi xung quanh, nhưng không ra được vũng nước mà càng làm đường thêm lầy lội.
Ngay khi tôi nhìn xung quanh định nhờ ai đó giúp đỡ, một giọng nói mang theo ý cười bất ngờ vang lên từ phía sau.
"Thầy ơi, có cần giúp đỡ không?"
Tôi cứng đờ cả người, khi quay đầu nhìn lại, tôi thấy Thương Mục Kiêu đã đứng sau lưng tôi hai mét, không biết theo sau tôi bao lâu.
Nhẹ nhàng lia mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của cậu ta, tôi mím môi quay lại phía trước.
"Lại đây." Tôi cất giọng đủ cho cậu ta có thể nghe thấy.
Cậu ta cười lớn hơn, tiếng những chiếc lá mỏng bị dẫm nát của vang lên liên tục, Thương Mục Kiêu nhanh chóng đến bên cạnh tôi.
"Tới xem em thi đấu được không?" Cậu ta đặt tay lên tay nắm xe lăn, nhưng không đẩy tôi đi, mà buông một câu hỏi chỉ có một đáp án cho tôi lựa chọn.
"Cậu thi đấu?" Lúc nãy cậu ta liên tục nhắc đến thi đấu trong tin nhắn. Tôi cứ nghĩ cậu ta định mời tôi xem một trận bóng rổ hay bóng đá gì đó, nhưng hóa ra lại là cậu ta thi đấu luôn?
"Bãi đua xe quốc tế Thanh Loan, tối mai lúc chín giờ, Lô VIP số 16," Cậu ra dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên tay nắm, chờ đợi câu trả lời của tôi, "Đến hay không?"
Dưới tình hình này tôi còn có thể nói "không" sao?
"Đến." Tôi miễn cưỡng đồng ý.
Vừa dứt lời, chiếc xe lăn đã được đẩy ra khỏi vũng nước. Thương Mục Kiêu không dừng lại ở đó mà còn đẩy tôi đi hết đoạn đường tiêu huyền.
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, nhìn tôi: "Em gửi vé điện tử cho thầy rồi, nhớ đến đúng giờ.", rồi liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, có vẻ kinh ngạc nói, "A, sắp muộn tiết học sau rồi." Nói như vậy nhưng động tác cậu ta vẫn lề mề như cũ.
"Vậy em đi trước, ngày mai gặp lại."
Cậu ta đứng tại chỗ, chưa chịu đi, lặng lẽ nhìn tôi, cho đến khi tôi cũng nói với cậu ta "ngày mai gặp lại", cậu ta mới giống như con chó con nhận được mệnh lệnh, phe phẩy cái đuôi vô hình vẫy tay chào tạm biệt tôi.
Ở