“ Tuyết Băng, anh vẫn còn yêu em. Mặc dù, anh nghĩ anh không còn yêu em nữa. Nhưng đến giờ anh mới nhận ra em mới thật sự là người anh yêu. Em hãy tha thứ cho anh nhé!”
“Em đã tha thứ cho anh. Nhưng giờ đã quá muộn màng rồi anh. Trong trái tim của em giờ chỉ có một người duy nhất là anh Minh Đoàn thôi. Anh hãy quên em đi.”Bầu trời thật âm u. Có lẽ, trời sắp đổ cơn mưa. Những cơn mưa trái mùa. Tiếng sấm sét vang lên đùn đùn. Nhiều tia chớp léo sáng bất ngờ. Khiến người ta giật mình.Đúng lúc đó, anh Đoàn bước đến cười và nói:
“Phong cậu khỏe không? Lâu rồi không gặp.”
Tôi rất ngạc nhiên khi biết Đoàn và Phong là bạn của nhau.
Tôi vội hỏi anh:
“Đây là bạn của anh hả?”
Phong cũng khá ngạc nhiên khi chúng tôi cầm tay nhau.
Đoàn trả lời:
“Ừ .Đây là Phong người mà anh hay nhắc đến với em đó.”
“Mà sao hai người lại đứng đây? Chẳng lẽ, hai người biết nhau. “Đoàn khoát tay lên vai tôi và nhìn về phía Phong nói:
“ Đây là Tuyết Băng. Bạn gái của tao.”
Anh vừa nói xong đã khiến Phong giật mình. Trong lòng càng hối hận vô cùng. Vì đã phản bội Băng . Người con gái anh rất yêu và cũng đã tổn thương cô ấy rất nhiều giờ lại là bạn gái của Đoàn. Thế giới này cũng thật nhỏ bé!
Hôm nay là 30 tết, tôi hẹn anh ra ngọn núi phía sau trường. Tôi muốn nói cho anh biết sự thật. Dù ra tôi không muốn làm anh buồn vì sớm hay muộn giấy cũng chẳng thể gói được lửa.
Giữa núi rừng bao la, gió thổi cuốn tóc bay. Tôi thấy lòng thật nhẹ nhàng sau khi nói hết cho anh nghe. Tôi thấy khoé mắt anh đỏ hoe. Lúc ấy, tôi cũng không suy nghĩ được nhiều. Chợt có sao băng bay qua, tôi thấy anh chấp tay cầu nguyện. Tôi hỏi anh đã cầu nguyện gì thế nhưng anh không trả lời, anh nói:
“ Nói ra sẽ mất linh.”
Tôi đoán anh sẽ cầu nguyện cho tình yêu của chúng tôi mãi mãi bền lâu. Sẽ mãi mãi như lúc này thật hạnh phúc và ngọt ngào.
Bầu trời đêm nay thật đẹp, trăng thật tròn và sáng. Trên ngọn núi chúng tôi ngồi bên cạnh nhau cùng với muôn vì sao lấp lánh. Trái tim chúng tôi hòa quyện vào nhau như chung một nhịp đập. Anh nhẹ hôn lên môi của tôi. Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi. Một nụ hôn ấm áp như con người của anh vậy! Mang theo quyến luyến và xao quyến trái tim tôi. Tôi thấy mình như một công chúa được chàng hoàng tử bảo vệ.
Tôi nhớ rõ, khi tôi quyết định nói cho anh nghe về câu chuyện của tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi bắt đầu kể chậm thật chậm và hỏi lại anh:
“Anh có bao giờ từng nghĩ đến em đã từng là người yêu cũ của Anh Phong không?”
Anh cười ôn nhu và nói:
“Không. Anh chỉ biết em yêu anh nhiều như những ngôi sao trên bầu trời! Và anh cũng vậy!”
“Anh chẳng bận tâm sao? “Tôi lo lắng hỏi.
“Em đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
“Nhưng em là người yêu cũ của Anh phong. Em không muốn anh nghe từ một người khác.”
Anh lắng nghe tôi nói. Tôi bắt đầu nhớ lại truyện lúc xưa.
“Trước đây, em và Anh Phong quen nhau. Và một ngày, anh ấy nói với em. Anh ấy