Hôm nay, anh Hiếu bảo tôi đợi trước cổng trường. Tôi cũng không biết có chuyện gì không nữa, trong lòng hơi nôn nao. Tôi thấy anh xuất hiện và trên tay là một hộp quà thật to. Anh bảo nhỏ:
“ Anh sai rồi! Anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa!”
Ánh mắt anh ấm áp và nụ cười dịu nhẹ ấy cứ thấm dần vào trái tim của tôi. Tôi chưa bao giờ giận anh. Tôi rất vui vì ngày hôm ngày có anh bên cạnh. Tôi không cô đơn nữa. Hơn thế, người đặc biệt đó là anh. Có thể, anh không hề biết trong trái tim tôi "anh là duy nhất". Anh luôn nhường nhìn tôi, anh sợ tôi giận, sợ tôi buồn. Đôi lúc, anh hơi trẻ con nhưng tôi thích.
Mặt anh hơi xanh xao nhưng tôi lại vô tâm không để ý đến khi anh đổ bệnh phải đi cấp cứu. Lúc ấy tôi mới biết. Tôi vừa lo lắng vừa nghĩ chẳng có người yêu nào tệ giống mình. Dù anh luôn trấn an bảo với tôi không sao nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ một ngày nào đó anh ngủ không tỉnh dậy nữa. Tôi sợ mất anh.
Anh bảo:
“Anh không sao, em đừng lo lắng quá.”
Nhìn gương mặt anh trắng bệt, mệt mỏi nên tôi luôn cố gắng đi học sớm để vào thăm anh. Nói chuyện với anh cho đỡ buồn! Anh hay chọc tôi:
“Em mặc áo dài xinh lắm!”
Tôi ngại ngùng đấm anh vài phát, anh la lên làm tôi hết cả hồn. Anh lại trêu tôi hoài.
Cũng như mọi khi, tôi ghé vào thăm anh nhưng mẹ anh không thích tôi lắm. Bởi vì tôi tham chơi. Trời nắng lại muốn đi bơi. Lúc đó, tôi không biết anh bệnh mà nằng nặt bắt anh đi cho bằng được. Dù bệnh nhưng anh vẫn trốn mẹ đi chơi với tôi. Tối về mẹ anh la nhưng anh vẫn cười hì hì. Đêm đến anh sốt cao phải vào bệnh viện luôn. Từ đó, mẹ anh rất ác cảm với tôi.Tôi thật sự quá vô tâm và ham chơi chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Anh cầm lấy tay tôi:
“Anh không sao thật ấy!”
“Em xin lỗi anh! Lần sau em sẽ không như thế nữa.”
“Không phải lỗi tại em nên em đừng buồn phiền. Là tại anh. Anh muốn nhìn ngắm em mỗi ngày. Muốn nhìn em vui vẻ. Muốn nhìn em cười thật tươi. Thấy em hạnh phúc đối với anh bấy nhiêu là quá nhiều rồi. Đừng buông tay mà hãy nắm tay anh thật chặt nhé!”
“Em sẽ bên anh suốt đời!”
Mỗi ngày ở bệnh viện, tôi đều gặp mẹ anh. Mỗi khi gặp tôi mẹ anh thường đi chỗ khác. Mẹ anh cực kỳ yêu thương anh. Đôi khi, tôi hơi lạc lõng vì tôi chẳng thể làm gì cho anh vui. Tôi buồn lắm. Nhưng tôi cũng yêu quý anh lắm! Chẳng muốn xa anh. Muốn mỗi ngày được nhìn thấy