Không, tôi không muốn anh rời xa tôi đâu. Anh là của tôi. Tôi phải giữ anh thật chặt. Mỗi ngày anh vẫn vui vẻ, vô tư. Còn tôi thì âu sầu. Tôi thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa. Tôi thoáng qua ý nghĩa sẽ chia tay. Nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi biết một ngày nào đó mẹ anh sẽ chia cắt chúng tôi. Thay vì để anh khó xử chi bằng để tự tôi cắt đứt tình cảm này.
Tôi hẹn anh ra công viên, nơi mà mỗi ngày chúng tôi hẹn gặp nhau. Có đôi khi là tình cờ gặp nhau thôi. Nơi này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm đẹp của tôi và anh.
“ Anh Đoàn nè! Anh hãy nghe thật kỹ những gì em sắp nói.”
“Em làm gì mà nghiệm trọng hóa quá vậy!”
Tôi quyết tâm nói:
“Em muốn chia tay!”
Anh ngồi xuống thẩn thờ! Anh ngước mắt nhìn tôi như muốn xiết chặt tôi:
“Cho anh biết lý do? Tại sao em muốn chia tay?”
“Em không thích anh nữa! “Tôi quay lưng lại với anh vì nước mắt lăn dài nhưng tôi vẫn thấy ánh mắt ấy của anh thật buồn!
Tôi bình tĩnh bước đến chỗ con bạn và bảo nó chạy xe đi thật nhanh. Đến một khoảng khá xa khi anh không thể nhìn thấy tôi nữa. Tôi bực khóc nức nỡ! Mọi thứ như vỡ òa ra. Trái tim tôi thật sự vỡ ra từng mảng cứa vào da thịt của tôi. Tôi đau lắm. Tôi nghĩ mọi chuyện kết thúc thật rồi. Anh sẽ rời xa tôi. Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Trái tim có thắt lại. Tôi mất anh rồi. Tôi yêu anh lắm. Yêu anh hơn cả thế giới này nữa. Tôi chẳng cần gì cả, tôi chỉ muốn anh thôi. Ước gì tôi có thể chết đi lúc này.
Anh vẫn ngồi đó, trên bậc thềm, đôi mắt anh như vô hồn. Tôi biết anh cũng đau lắm! Tôi biết mình đã làm anh rất tổn thương. Tôi thấy thật hối hận. Không có anh thế giới của tôi như ngừng quay! Không có ánh sáng.
Tôi nhớ anh, nhớ anh rất nhiều. Tôi muốn đi tìm anh. Muốn gặp anh một lần thôi.
Anh tỏ vẻ như không có chuyện gì vẫn vui vẫn cười nhưng tôi biết anh đang giả vờ mạnh mẽ.
Bởi vì học chung lớp, cùng chung nhóm anh và tôi vẫn gặp nhau. Lúc không có ai, anh trầm tĩnh không nói năng gì. Anh không muốn ai bước tới gần anh kể cả tôi. Còn tôi, cứ vui đùa trước mặt anh. Tôi biết giờ đây dù có cố gắng làm gì thì cũng không thể quay lại như trước. Ánh mắt anh lạnh lùng và xa cách. Tôi nghĩ thời gian sẽ giúp anh quên đi tôi. Một cô bé ngốc nghếch. Mỗi một ngày các cuộc gọi từ anh ít đi. Đường như, những tin nhắn chẳng có hồi âm.
Và rồi anh trở về quê khi không thể đối mặt với tôi nữa. Anh cũng mệt mỏi. Cũng đau thương. Mẹ anh nói đưa anh về quê chữa bệnh nhưng tôi biết chắc cô ấy muốn tách