Có một người đàn ông như anh hùng cái thế nhảy từ trên trời xuống cứu mình, sự hoảng sợ trong mắt Hạ Mạt Hàn đột nhiên tan biến, thay vào đó là sự kích động.
Nhưng có một điểm rất kỳ lạ, tại sao người đàn ông này lại là Ngô Bách Tuế?
Hạ Mạt Hàn không thắng được hơi men, bây giờ, cô đã rất say, cô nhìn ai cũng chỉ thấy mờ ảo. Nhưng bóng người trước mặt lại là Ngô Bách Tuế, điều này thật sự khiến cô không thể tin nổi. Cô ngây ngốc nhìn Ngô Bách Tuế ở phía trước, yếu ớt đáp: "Ừm."
"Mày buông tao ra, nếu không tao giết mày bây giờ!" Bị Ngô Bách Tuế đập đầu, Hồ Đại Hải đã mất nửa cái mạng. Chai rượu trong tay gã rơi xuống đất, đầu gã rất đau, nhưng trong lòng còn kinh hãi hơn. Gã không ngờ, Ngô Bách Tuế lại mạnh đến vậy, còn gã thì chỉ có thế thốt ra câu uy hiếp cuối cùng này.
Ngô Bách Tuế rất tức giận, vừa vào, anh đã nhìn thấy động tác cởi thắt lưng của Hồ Đại Hải. Bây giờ, lại thấy Hạ Mạt Hàn say khướt thế này, anh đương nhiên đoán ra tên khốn này định quấy rối cô.
Điều này đã chạm đến giới hạn của anh.
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Ngô Bách Tuế túm lấy đầu Hồ Đại Hải, tiếp tục đập mạnh xuống bàn vài cái.
Đầu của Hồ Đại Hải lập tức chảy máu, gã ngất xỉu.
Buông Hạ Tử Hiên ra, Ngô Bách Tuế xót xa nói với Hạ Mạt Hàn: "Chúng ta về nhà thôi!"
Nói rồi, anh bế Hạ Mạt Hàn đã mềm nhũn lên, nghênh ngang rời đi.
Vừa đi ra khỏi phòng bao, Ngô Bách Tuế đã phát hiện có hơn hai mươi người bảo vệ mặc đồng phục đang đứng chặn ở hành lang phía trước, ai nấy đều uy vũ mạnh mẽ.
Người cầm đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ âu phục vừa vặn, trông có vẻ lịch sự, nhưng thực chất là một người tàn độc, hắn chính là Tôn Kỳ Long, quản lý của khách sạn lớn Ngự Đình!
Có thể giữ vị trí quản lý của khách sạn năm sao thì kiểu gì cũng có chút tài năng, nên không thể nghi ngờ năng lực của Tôn Kỳ Long này.
"Đánh người ở địa bàn của tôi xong rồi định chuồn à, đâu dễ thế?" Tôn Kỳ Long nói một cách bình thản.
Ngô Bách Tuế không nhìn thẳng vào Tôn Kỳ Long, anh chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Tránh ra!"
Tôn Kỳ Long lạnh mặt, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Khách hàng đến khách sạn lớn Ngự Đình đều có chút kiêng dè hắn, nhưng tên Ngô Bách Tuế này đã đánh người, mà còn ngông cuồng như vậy. Điều này khiến Tôn Kỳ Long vô cùng tức giận, hắn đổi giọng, lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, đánh người ở chỗ tao thì đừng nghĩ dễ dàng bỏ đi. Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn đi theo tao, không thì đừng trách tao không khách sáo!"
Ngô Bách Tuế lạnh giọng nói: "Tôi nhắc lại một lần nữa, tránh ra!"
Tôn Kỳ Long nổi giận, mắng: "Fuck!" sau đó xông về phía Ngô Bách Tuế.
Bụp!
Hắn còn chưa đến gần Ngô Bách Tuế thì cơ thể đột nhiên bị đánh bay ngược trở lại, ngã xuống đất.
Thậm chí đám bảo vệ của khách sạn ở hành lang còn chưa nhìn rõ Ngô Bách Tuế đã ra tay như thế nào, mà Tôn Kỳ Long đã ngã nhào rồi.
Cảnh tượng này quá ảo diệu.
Tất cả mọi người đều ngây ra, Tôn Kỳ Long luôn là người giỏi đánh đấm, sao giờ lại trở nên yếu đuối thế này?
"Chàng trai, có chút bản lĩnh đấy!" Đột nhiên, cửa một phòng bao bên cạnh mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn đi từ bên trong ra.
Người đàn ông này khoảng gần năm mươi tuổi, tên là Phùng Thắng Lợi.
Phùng Thắng Lợi có thể coi là nhân vật truyền kỳ ở thành phố Tây Nguyên, ông ta có xuất thân đầu đường xó chợ, nhưng giờ đã trở thành nhân vật lớn đẳng cấp ở nơi đây. Sản nghiệp dưới tên của ông ta bao gồm: Khách sạn, quán karaoke, quán bar, club. Tài sản của ông ta nhiều vô kể, con người thì mạnh mẽ, thuộc hạ đông đảo. Có thể nói ông ta chính là nhân vật đại diện cho dải đất màu xám Tây Nguyên.
Khách sạn lớn Ngự Đình chính là một trong số sản nghiệp của ông ta.
Tối nay, Phùng Thắng Lợi đang dùng bữa với vài nhân vật lớn của thành phố Tây Nguyên trong phòng bao lớn trên tầng bốn để bàn công việc.
Ngô Bách Tuế vừa bắt đầu đánh người, Phùng Thắng Lợi đã nghe thấy tiếng động. Nhưng chuyện nhỏ nhặt này, không cần đến ông chủ như ông ta ra mặt. Ông ta vốn tưởng sự việc sẽ được giải quyết nhanh chóng, nhưng ông ta phát hiện hình như tình hình bên ngoài không ổn, nên mới đi ra xem sao.
Vừa mở cửa ra, ông ta đã nhìn thấy thân tín của mình là Tôn Kỳ Long té ngã dưới đất, ông ta lập tức biết ngay Ngô Bách Tuế là một người có thực lực.
"Ông chủ!"
"Ông chủ!"
Phùng Thắng Lợi vừa đi ra, đám bảo vệ đều cúi người chào.
Ngô Bách Tuế dừng bước, liếc nhìn Phùng Thắng Lợi, nói: "Đừng lo chuyện bao đồng!"
"Ha ha, Phùng này, anh mất danh tiếng rồi, có người còn không thèm để anh vào mắt kìa, hèn chi dám gây sự ở khách sạn của anh!" Trong phòng bao mà Phùng Thắng Lợi vừa đi ra, lại có bốn người đàn ông gần năm mươi tuổi và một người phụ nữ hơn bốn mươi bước ra.
Những người này đều là nhân vật lớn nổi tiếng ở thành phố Tây Nguyên.
Nghe thấy câu nói này, Phùng Thắng Lợi xấu hổ đáp: "Đúng vậy, dẫu sao cũng nhiều năm rồi, tôi không đánh đánh giết giết nữa, chắc người trẻ tuổi đều không biết tôi là ai nữa rồi."
Sự thành công của Phùng Thắng Lợi có thể nói là nhờ vào tài đánh đấm của ông ta. Ông ta đánh nhau rất giỏi, đồng thời thuộc hạ cũng rất tàn nhẫn. Ông ta tạo ra một vùng trời ở thành phố Tây Nguyên, thành tựu này không thể tách rời với thực lực của ông ta.
Đến bây giờ, Phùng Thắng Lợi đã công thành danh toại. Ông ta đã trở thành ông chủ lớn có máu mặt, nên căn bản không cần phải đánh đánh giết giết nữa. Ở thành phố Tây Nguyên hiện nay, không có ai dám gây sự trên địa bàn của ông ta. Nhưng Ngô Bách Tuế không biết chui ở đâu ra này chẳng những quang minh chính đại đánh người ở khách sạn của ông ta, mà khi gặp ông