Vương Thế Hào cùng một đám người hung hăng đi tới.
Nhưng Ngô Bách Tuế hoàn toàn không để tâm đến bọn họ, anh bình tĩnh nghe điện thoại, trong điện thoại lập tức vang lên giọng nói của Lý Xương Thịnh.
Nghe Lý Xương Thịnh báo tin, Ngô Bách Tuế trầm giọng nói: "Được, tôi biết rồi." Dứt lời, anh cúp điện thoại.
Lúc này, Vương Thế Hào chạy tới trước mặt Ngô Bách Tuế, hắn ta phun một ngụm khói về phía anh, giễu cợt nói: "Tên đần như mày cũng biết gọi điện thoại à? Làm sao, mày còn có thể gọi người đến trợ giúp chắc? Tao cho mày thời gian để gọi người đấy."
Vương Thế Hào hoàn toàn không coi Ngô Bách Tuế ra gì, suy cho cùng, hôm nay hắn ta dẫn hơn mười tay đấm tới.
Ngô Bách Tuế cảm thấy Vương Thế Hào rất phiền, hơn nữa biết được hắn ta lừa gạt Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế càng muốn dạy cho hắn ta một trận. Nhưng bây giờ, Ngô Bách Tuế vội vã đi tìm Hạ Mạt Hàn, anh không muốn lãng phí thời gian ở nơi này với Vương Thế Hào. Vì thế, anh lạnh lùng trực tiếp cất giọng nói: "Cút đi, tao không có thời gian dây dưa với mày!"
Vương Thế Hào vừa nghe thế, lập tức giận ngút trời, hắn ta ném đầu thuốc lá xuống mặt đất, hung ác nói: "Cút mẹ mày đi, bây giờ mày còn định giả vờ với tao à? Tao nói cho mày biết, nếu mày không ly hôn tao sẽ cắt đứt chân của mày. Hôm nay..."
Bốp!
Vương Thế Hào chưa nói dứt lời, Ngô Bách Tuế bỗng tung một cú đá, đạp bay hắn ta xuống đất.
Vương Thế Hào nằm dưới đất lập tức dâng trào nỗi tức giận lớn nhất trong cuộc đời này. Xuất thân của hắn ta cao quý, gần như là tung hoành ở thành phố Tây Nguyên, cho tới bây giờ chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, chứ không có người khác bắt nạt hắn ta. Nhưng tên đần Ngô Bách Tuế lại dám đá hắn ta những hai lần.
Lần trước bị đá, Vương Thế Hào đã ghi thù Ngô Bách Tuế rồi, nhưng hắn ta không lập tức trả thù, mà tố cáo với Hạ Mạt Hàn trước. Chủ yếu là hắn ta muốn giải quyết xong Hạ Mạt Hàn trước đã. Dù sao thì với hắn ta, giành được Hạ Mạt Hàn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Nhưng ai biết, cái bẫy hắn ta tỉ mỉ bố trí, bị người nhà mình biết được, cuối cùng lại thất bại. Đã vậy, hắn ta sẽ không khách sáo nữa, việc đầu tiên hắn ta muốn làm chính là tính sổ Ngô Bách Tuế.
Nhưng hắn ta không hề nghĩ tới, mình dẫn theo nhiều người như thế mà Ngô Bách Tuế vẫn dám đánh hắn ta. Hắn ta giận điên lên, cố nhịn đau ở ngực, giận dữ hét: "Đánh nó tàn phế cho tao!"
Nghe vậy, mấy tên to con cầm ống tuýp kia lập tức lao vào đánh Ngô Bách Tuế.
Rầm rầm rầm!!!
Không đầy nửa phút, mười mấy tên to con đã ngã lăn dưới đất.
Ngô Bách Tuế ngạo nghễ đứng thẳng tắp, trong đêm tối, trông anh cực kỳ hiên ngang.
Dễ dàng lấy một chọi mười.
Vương Thế Hào nằm trên mặt đất đã quên tức giận, đã quên đau đớn, hoàn toàn ngẩn ngơ hãi hùng. Hắn ta tận mắt thấy Ngô Bách Tuế đánh bại mười mấy người, cảnh tượng này, thật sự quá ảo diệu. Thầm nghĩ Vương Thế Hào mình đã từng gặp rất nhiều người, cũng đã gặp không ít người luyện võ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được kẻ đánh người giỏi như Ngô Bách Tuế. Một cao thủ như thế, sao có thể là kẻ ngu được?
Lúc Vương Thế Hào sững sờ, Ngô Bách Tuế đã sải bước chân, tiến tới gần.
Ngô Bách Tuế vẫn giống như trước, trên mặt không có biểu cảm dư thừa gì, nhưng trên người anh, lại xuất hiện một loại khí thế vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ, cứ như là ma vương. Thấy anh lại gần, kẻ trước giờ vẫn to gan lớn mật như Vương Thế Hào cũng rất sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng hắn ta như bị giữ chặt, không thể động đậy được.
"Mày đừng lại đây." Vương Thế Hào sợ hãi nói.
Ngô Bách Tuế đi tới bên cạnh Vương Thế Hào, như đức vưa nhìn từ trên cao xuống một con sâu bọ, lạnh lùng nói: "Sau này đừng có quấy rầy vợ tao."
Nói xong, anh trực tiếp đá ngất Vương Thế Hào.
Sau đó, Ngô Bách Tuế ngồi vào xe taxi, cất giọng nói với người tài xế đã kinh ngạc đến mức ngây người: "Đến khách sạn Ngự Đình."
——
Khách sạn Ngự Đình là một khách sạn năm sao ở thành phố Tây Nguyên, khách sạn này vừa có phòng cho khách nghỉ vừa là nơi ăn uống tiêu khiển.
Tại phòng ăn riêng ở tầng bốn, sáu người ngồi vây quanh một bàn tiệc lớn. Sáu người này là người của công ty nội thất An Cư Nhạc và công ty bất động sản Lục Viên.
Đại diện cho An Cư Nhạc, dĩ nhiên chính là Hạ Mạt Hàn. Mà đại diện của bất động sản Lục Viên, là quản lý của công ty bọn họ, Hồ Đại Hải.
Hôm nay Hạ Mạt Hàn được điều đến bộ phận kinh doanh chiến lược, cô cần hoàn thành đơn đặt hàng giá trị hơn hai trăm ngàn trong tháng này, thời gian quá gấp gáp, nếu đi tìm công ty nhỏ hoặc là khách hàng cá nhân thì không thể nào hoàn thành nhiệm vụ. Hết cách, Hạ Mạt Hàn chỉ có thể được ăn cả ngã về không, trực tiếp tìm một công ty bất động sản lớn. Chẳng qua là, hiện giờ An Cự Nhạc ở Tây Nguyên đã không còn ưu thế gì, Hạ Mạt Hàn đi đến tận trưa, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa. Đừng nói bàn hợp đồng, ngay cả cơ hội gặp mặt đối phương cũng không cho cô.
May mà trời không phụ người có lòng, rốt cuộc đến tầm chiều tối, Hạ Mạt Hàn tìm được bất động sản Lục Viên. Quản lý của công ty – Hồ Đại Hải, chịu gặp Hạ Mạt Hàn để bàn chuyện hợp tác.
Vì thế, hai công ty liền hẹn nhau ăn tối ở khách sạn Ngự Đình.
Hồ Đại Hải cũng phải có chút khả năng thì mới có thể trở thành quản lý của bất động sản Lục Viên. Năm nay gã mới tròn bốn mươi tuổi, đã có hình tượng của một ông chú trung niên điển hình. Cái mặt bóng nhẫy, bụng phệ, ánh mắt còn rất gian xảo. Trên bàn cơm, gã liên tục mời rượu Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn cũng là người thông minh, lần này tới bàn chuyện làm ăn, cô cố ý dẫn theo trợ lý của mình.
Trợ lý tên Trương Hiểu Lệ, là một tay nghiệp vụ lâu năm, cô ta là con gái nhưng rất giỏi uống rượu, kể cả rượu trắng cũng không thành vấn đề gì với cô ta. Chỉ có điều, cô ta có uống giỏi đến mấy cũng không chịu nổi bốn người của công ty bất động sản Lục Viên thay nhau mời rượu.
Rượu quá ba tuần, đến tám giờ rưỡi tối, chuyện đơn đặt hàng về cơ bản đã bàn gần xong. Chẳng qua là, trợ lý của Hạ Mạt Hàn, Trương Hiểu Lệ, đã say mất rồi.
Thấy thứ chướng mắt đã gục, Hồ Đại Hải hào hứng lên, gã lập