Là một người đàn ông trung niên, tầm bốn mươi tuổi, tóc húi cua, nhìn có vẻ hung dữ, sành sỏi già đời, tên ông ta là Hoa Tự Cường.
Hoa Tự Cường xuống xe xong thì liền đi tới bên cửa sau xe, mở cửa xe ra xong thì nói với Hạ Mạt Hàn: “Tiểu thư Hạ, mời lên xe.”
Hạ Mạt Hàn không hề do dự, cúi người, ngồi vào trong xe.
Hoa Tự Cường đóng cửa xe lại rồi quay về ghế lái khởi động xe, xe chầm chậm rời đi.
Nửa tiếng sau, xe dừng bên ngoài một quán cà phê yên tĩnh.
Xuống xe, Hoa Tự Cường dẫn Hạ Mạt Hàn lên một phòng riêng trên tầng hai của quán cà phê. Đứng bên ngoài phòng riêng, Hoa Tự Cường nói với Hạ Mạt Hàn: “Khánh Gia đang đợi cô ở bên trong, vào đi.”
Hạ Mạt Hàn nhìn cánh cửa của căn phòng riêng này, ánh mắt hiện lên vẻ kích động, tim cô đang dậy sóng cuộn trào, cô hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa ra đi vào.
Vừa vào trong, Hạ Mạt Hàn đã thấy một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi ngồi trên sofa bên cửa sổ. Người đàn ông này trông có vẻ oai hùng, ngũ quan rất đều đặn, dường như thời gian chẳng để lại bao nhiêu dấu vết trên mặt người này, ông ta trông còn khá trẻ, nhìn kĩ thì thấy ông ta và Hạ Mạt Hàn có vài điểm giống nhau. Hạ Mạt Hàn nhìn thấy ông ta thì tim đập nhanh hơn, cô vô cùng quen thuộc với gương mặt của người đàn ông này, vì nhà cô vẫn luôn giữ gìn di ảnh của ông ta.
Người đàn ông trung niên này chính là bố ruột của Hạ Mạt Hàn, Hạ Khánh Chi.
Năm xưa ở nhà họ Hạ, Hạ Khánh Chi là ngôi sao sáng chói nhất, hoặc có thể nói ông ta là người xuất chúng nhất của nhà họ Hạ, luôn được Hạ lão gia và Hạ lão phu nhân thiên vị và xem trọng, những con cháu khác của nhà họ Hạ luôn ngưỡng mộ và ao ước được như ông ta. Ông ta hoàn toàn xứng đáng là người thừa kế của nhà họ Hạ, nếu có ông ta, nhà họ Hạ nhất định sẽ phát triển lớn mạnh, bộc phát hết tài năng. Chỉ là đáng tiếc, Hạ Khánh Chi đã gặp phải tai nạn, tất cả đều cho rằng ông ta chết rồi.
Lúc đó, Hạ Mạt Hàn còn rất nhỏ, thậm chí cô còn không hiểu ‘chết’ là gì. Cô chỉ biết, bố đã rời xa mình mãi mãi rồi, kí ức của Hạ Mạt Hàn về bố cũng không sâu sắc, cô chỉ mơ hồ biết rằng bố là một người rất tài giỏi, lòng cô luôn kính phục người bố đã mất.
Mà giờ phút này đây, bố của cô lại sống sờ sờ đứng trước mặt cô, tâm tình của Hạ Mạt Hàn kích động chưa từng có, mắt cô đã ngấn nước rồi, giọng cô như lạc đi, gọi: “Bố.”
So với Hạ Mạt Hàn thì Hạ Khánh Chi rất bình tĩnh, ông ta nhìn Hạ Mạt Hàn đứng trước cửa rồi khẽ nói: “Ngồi đi.!”
Hạ Mạt Hàn lập tức nhấc chân bước tới ghế sofa đối diện Hạ Khánh Chi rồi ngồi xuống, hai người cách nhau một chiếc bàn, trên bàn có hai cốc cà phê còn bốc khói. Hạ Mạt Hàn không uống cà phê, vừa ngồi xuống cô đã nói với Hạ Khánh Chi: “Bố, thật sự là bố, bố chưa chết sao? Rốt cuộc chuyện là thế nào vậy ạ?”
Hạ Mạt Hàn sớm đã nghe người nhà kể năm xưa Hạ Khánh Chi mất là do một tai nạn máy bay, máy bay Hạ Khánh Chi ngồi xảy ra vấn đề, những người ngồi trên máy bay không một ai sống sót. Năm xưa chuyện này đã gây ra một cơn sốc rất mạnh, chắc chắn không phải là giả.
Hạ Khánh Chi chậm rãi nói: “Trước nay bố không hề bị tai nạn, chỉ là bố đã tham gia vào một tổ chức bí mật, vì tính đặc thù của tổ chức này nên bố không thể liên lạc với mọi người được. Nhiều năm nay, hai mẹ con đã vất vả rồi.”
Hạ Mạt Hàn khó tin nói: “Chuyến bay đó còn có rất nhiều người cũng đã gặp nạn, vậy bọn họ thì sao?”
Hạ Khánh Chi nặng nề nói: “Chuyện này con không nên biết.”
Đến lúc này, đương nhiên Hạ Mạt Hàn cũng hiểu rõ công việc của Hạ Khánh Chi vô cùng đặc thù, nếu không trong cuộc gặp mặt sau bao ngày xa cách của hai cha con họ, ông ta cũng sẽ không thần thần bí bí thế này, thậm chí nhiều năm trôi qua như vậy, ông ta đều hoàn toàn không trở về thăm mình và mẹ.
Hạ Mạt Hàn khựng lại một chút rồi hỏi: “Bố đã chịu gặp con, sao lại không gặp mẹ chứ? Mẹ rất nhớ bố.”
Lần gặp mặt này, Hạ Khánh Chi chỉ hẹn một mình Hạ Mạt Hàn, đồng thời đặc biệt dặn dò cô không được nói chuyện này với Hoàng Quý Lan, Hạ Mạt Hàn luôn cảm thấy kì lạ.
Hạ Khánh Chi nghiêm mặt nói: “Bà ấy không biết giữ miệng, không giữ được bí mật. Bây giờ con phải tuyệt đối giữ bí mật thân phận của bố, chuyện bố chưa chết, bây giờ cũng không thể để lộ ra ngoài. Vì vậy, chuyện hôm nay bố con mình gặp nhau, con không được nói với bất kì ai, đặc biệt là mẹ con đấy.”
Hạ Mạt Hàn biết tính cách của Hoàng Quý Lan, đúng là mẹ mình không kín mồm kín miệng thật. Thế nên Hạ Mạt Hàn cũng không đắn đo gì nữa, cô gật đầu ngay: “Vâng ạ, con sẽ không nói với ai đâu.”
Nói xong thì Hạ Mạt Hàn lại hỏi Hạ Khánh Chi: “Bố, nhiều năm nay bố luôn bặt vô âm tín, sao lần này lại đột nhiên xuất hiện thế ạ?”
Hạ Khánh Chi giải thích: “Mấy hôm nay bố vừa hay có nhiệm vụ ở Giang Đông, nghe nói vì Ngô Bách Tuế mà con bị bắt cóc thế nên bố mới nhanh chóng móc nối quan hệ để cứu con và mẹ con ra. Đúng rồi, con với Ngô Bách Tuế li hôn rồi chứ?”
Hạ Mạt Hàn nghe câu hỏi này thì vẻ mặt sa sầm xuống, cô hơi cúi đầu khẽ trả lời: “Vâng, bọn con li hôn rồi ạ.”
Hạ Khánh Chi nhìn thấy biểu cảm của Hạ Mạt Hàn khác lạ