Mười giờ sáng.
Hạ Mạt Hàn trở về nhà, cô vừa bước vào sân thì Hoàng Quý Lan đi từ trong phòng ra nói với cô: “Sao bây giờ con mới về? Con xem ai tới này.”
Vừa vào nhà Hạ Mạt Hàn đã thấy Trần Vũ Hàm đang ngồi ở ghế sofa gỗ.
“Vũ Hàm, sao cậu đến đây thế?” Trần Vũ Hàm có thể xem là bạn thân của Hạ Mạt Hàn, lần trước hai người gặp nhau ở nhà họ Hoàng, nhưng lúc đó hai người chẳng nói được với nhau câu nào. Bây giờ thấy Trần Vũ Hàm từ Giang Châu tới Tây Nguyên, Hạ Mạt Hàn rất bất ngờ.
Trần Vũ Hàm đứng dậy đi ra rồi kéo tay Hạ Mạt Hàn nói: “Tới Tây Nguyên rồi nên tớ đặc biệt sang thăm cậu đấy!”
Hoàng Quý Lan đứng bên cạnh thấy vậy thì nói ngay: “Hai đứa nói chuyện đi nhé, mẹ đi mua vài món ngon về.” Nói xong thì bà ta rời đi.
Hoàng Quý Lan vừa đi, Trần Vũ Hàm đã hỏi Hạ Mạt Hàn: “Sao cậu lại ở nơi thế này chứ?”
Lần này Trần Vũ Hàm vừa tới Tây Nguyên đã lập tức thăm dò địa chỉ của Hạ Mạt Hàn. Lúc cô ta biết Hạ Mạt Hàn sống trong một căn nhà cấp bốn tồi tàn như thế này thì rất kinh ngạc, vì cô ta thấy Ngô Bách Tuế vừa có tiền vừa có quyền, sao anh ta lại để Hạ Mạt Hàn sống trong con hẻm cũ kĩ thế này chứ?
Hạ Mạt Hàn chép miệng nói: “Tớ bị đuổi khỏi nhà họ Hạ rồi, nhà cũ trước đây cũng bị nhà họ Hạ tịch thu rồi.”
Trần Vũ Hàm giật mình: “Nhưng Ngô Bách Tuế giàu mà?”
Nói đến Ngô Bách Tuế thì biểu cảm của Hạ Mạt Hàn lại càng ảm đạm hơn, cô khẽ nói: “Tớ đã li hôn với Ngô Bách Tuế rồi.”
Bấy giờ, Trần Vũ Hàm trợn tròn mắt, trong đó toàn là sự sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Hả, sao thế?”
Hạ Mạt Hàn rầu rĩ nói: “Tớ không muốn nhắc tới chuyện này.”
Trần Vũ Hàm nhìn ra được Hạ Mạt Hàn không muốn nhắc đến chuyện đau lòng nên cũng không truy hỏi tới cùng. Cô ta thân thiết nói với Hạ Mạt Hàn: “Ừm, vậy chúng ta không nhắc anh ta nữa.”
Thực tế thì Trần Vũ Hàm vô cùng tò mò về chuyện hai người li hôn, lúc đầu Ngô Bách Tuế là một thằng ngốc, Trần Vũ Hàm khuyên nhủ bã bọt mép để Hạ Mạt Hàn li hôn với Ngô Bách Tuế mà Hạ Mạt Hàn không chịu. Mà bây giờ, Ngô Bách Tuế không còn ngốc nữa, thậm chí trở nên giàu có và có năng lực, lần trước ở Giang Châu, Ngô Bách Tuế cũng vô cùng che chở cho Hạ Mạt Hàn, theo lí mà nói thì hai người đáng lẽ phải hạnh phúc hơn mới đúng, sao lại đột nhiên li hôn chứ?
Dù nghĩ thế nào thì Trần Vũ Hàm cũng không thể hiểu được, nhưng cô ta sẽ không xát muối lên vết thương của Hạ Mạt Hàn, thế nên cho dù tò mò đến đâu, cô ta cũng nhịn. Để Hạ Mạt Hàn có thể khuây khỏa đi một chút, cô ta còn cố ý đổi chủ đề, nói những chuyện vui vẻ trước đây.
Vốn dĩ tâm tình của Hạ Mạt Hàn đúng là rất nặng nề buồn rầu, nhưng nói chuyện với Trần Vũ Hàm xong thì cuối cùng cô cùng không còn quá nặng nề nữa. Từ nhỏ đến lớn, hai người có rất nhiều chuyện để nói với nhau, đặt biệt là những năm tháng vô ưu vô lo trước đây, thật sự đáng để hoài niệm. Nhớ tới những ngày tháng hồn nhiên đó, Hạ Mạt Hàn cảm thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn, dường như cô với Trần Vũ Hàm cũng đã xóa bỏ được khúc mắc, lại thành đôi bạn thân như lúc trước.
Buổi trưa, Hoàng Quý Lan làm mấy món ngon, ba người ăn với nhau.
Lúc ăn cơm, Hoàng Quý Lan hỏi Trần Vũ Hàm: “Vũ Hàm, sao cháu tới Tây Nguyên thế?”
Trần Vũ Hàm lập tức trả lời: “Cháu tới tham gia một buổi triển lãm tranh ạ.”
Nghe Trần Vũ Hàm nói vậy thì Hạ Mạt Hàn không kìm được hỏi: “Sao phải chạy tới tận Tây Nguyên để tham gia triển lãm tranh thế? Ở Giang Châu cũng có mà?”
Trần Vũ Hàm giải thích: “Buổi triển lãm tranh này không tầm thường, thành phố Tây Nguyên lần này tổ chức triển lãm tranh với quy mô rất lớn, chủ yếu là vì buổi triển lãm tranh này, đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch cũng sẽ đến tham gia, ông ấy là thần tượng của tớ đó!”
Nhất Bạch Sơn Tịch là một thiên tài hội họa, đồng thời cũng vô cùng thần bí, ông chưa từng lộ diện công khai bao giờ, lần này ông đồng ý xuất hiện trước công chúng. Chuyện này đã tạo nên phản ứng rất mạnh mẽ trong giới mĩ thuật, rất nhiều người yêu tranh và danh họa nổi tiếng đều đặc biệt tới Tây Nguyên để tham gia buổi triển lãm tranh này.
Chẳng cần nói đến người khác, ngay đến Hạ Mạt Hàn cũng khá có hứng thú với người này, thế nên vừa nghe vậy, cô đã hỏi: “Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ đến Tây Nguyên chúng ta à?”
Trần Vũ Hàm gật đầu nói: “Chuẩn rồi, Mạt Hàn, hay là chúng ta cùng đi đi? Vừa hay mình có hai vé dự triển lãm, chồng tớ bận việc không tới được, vé này giờ đắt lắm đó, không dùng phí lắm.”
Hạ Mạt Hàn còn chưa trả lời thì Hoàng Quý Lan đã lập tức tiếp lời: “Vũ Hàm, ở triển lãm có mấy công tử độc thân không?”
Khó khăn lắm Hoàng Quý Lan mới đợi được đến lúc Hạ Mạt Hàn trở lại độc thân, bây giờ đương nhiên không đợi được muốn tìm lang quân như ý cho cô rồi, để hai mẹ con cô có thể sống những ngày tháng ăn sung mặc sướng.
Trần Vũ Hàm cười nói: “Đương nhiên là có rồi ạ, buổi triển lãm này tiếng vang rất lớn, chắc chắn có rất nhiều công tử nhà giàu tham gia rồi.”
Hoàng Quý Lan nghe xong thì vội nói: “Thế thì được, Tiểu Mạt, con cũng rảnh mà, coi như đi mở mang tầm mắt.”
Trần Vũ Hàm hùa theo: “Đúng đó, Mạt Hàn, thật ra đi xem triển lãm tranh cũng có thể khuây khỏa tâm tình đó, cậu cứ xem như là đi giải tỏa tâm trạng đi.”
Hai người trong ngoài kết hợp nên Hạ Mạt Hàn cũng đồng ý tham gia triển lãm tranh.
Một giờ chiều, Trần Vũ Hàm lái xe chở Hạ Mạt Hàn cùng tới nhà triển lãm trung tâm thành phố.
Hôm nay nhà triển lãm náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Thường những buổi triển lãm thông thường, ngoài những người yêu nghề ra thì chẳng mấy ai tới, nhưng lần này, bên ngoài nhà triển lãm đã xếp thành một hàng dài. Hạ Mạt Hàn thấy vậy thì bèn hỏi: “Sao mà đông người thế?”
Trần Vũ Hàm giải thích: “Đã nói với cậu rồi mà? Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ đích thân xuất hiện đấy, đây là nhân vật truyền kì của giới mĩ thuật đó, ai không muốn tận mắt chứng kiến phong thái của ông ấy chứ? Giá vào cửa đã bị đẩy lên tận trời rồi, cậu có biết tớ lấy được hai vé này khổ biết bao không? Chúng ta nhanh xếp hàng đi.”
Nói xong thì Trần Vũ Hàm kéo Hạ Mạt Hàn cùng xếp hàng.
Sau khi xếp hàng, kiểm tra vé xong thì hai người vào trong nhà triển lãm. Đây là nhà triển lãm lớn nhất thành phố Tây Nguyên, không gian bên trong rất rộng lớn, trang trí thiết kế vô cùng tinh tế và xa hoa, đập vào mắt là đủ các bức họa nổi tiếng, tường của nhà triển lãm rất dài và treo đầy tranh, đúng là rực rỡ muôn màu, đẹp không sao tả xiết, tràn đầy hơi thở nghệ thuật.
Quảng cáo tuyên truyền cho buổi triển lãm này rất thành công, buổi triển lãm tổ chức vô cùng long trọng, những danh họa đều tới tham dự, tranh cũng có rất nhiều phong cách, có tranh phong thủy nghệ thuật, tranh chim và hoa đủ màu sắc, cũng có tranh vẽ người, tranh phong tục v.v., phong phú nhiều thể loại, nhưng chủ yếu đều là Quốc họa.
Hạ Mạt Hàn không hiểu về thư họa cho lắm, cô rất tán thưởng những bức tranh này nhưng cũng chẳng thể nói được mình tán thưởng ở điểm nào, chỉ là nhìn nội dung và phong cách thể hiện trên bề mặt mà thôi.
Trần Vũ Hàm nghiên cứu thư họa khá chuyên sâu, cũng rất am hiểu về những họa sĩ nổi tiếng, thế nên cô ta giống hệt một thuyết trình viên, đi tới bức tranh nào quen thuộc với mình thì sẽ thuyết trình cho Hạ Mạt Hàn biết về những điểm tinh túy độc đáo của bức đó, còn đặc biệt giải thích với Hạ Mạt Hàn họa sĩ đó vẽ bức tranh này trong tình huống thế nào.
Dạo một lúc thì Hạ Mạt Hàn không kìm được hỏi: “Sao không thấy tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Trần Vũ Hàm cười phì: “Cậu nghĩ sao thế? Tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch vô cùng khan hiếm, mỗi một bức đều là vật báu hiếm có đó. Tranh của anh ấy chắc chắn đều được những nhân vật lớn giấu trong nhà như báu vật rồi, ai lại lấy tranh của ông ấy ra treo ở đây chứ!”
Hạ Mạt Hàn giật mình: “Ồ, thế à.”
“Mạt Hàn, cậu xem, đây là tranh của ai?” Trần Vũ Hàm chỉ vào một