Âm thanh Chúc Vĩnh Thọ nhẹ nhàng, giọng điệu điềm tĩnh, dường như không có một chút cảm xúc nào.
Nhưng lời nói này đối với Trần Hùng lại như sét đánh ngang tai, trong lòng hắn đột nhiên run lên, hắn cảm thấy bầu trời Giang Đông sắp có biến động lớn, bởi vì Chúc Vĩnh Thọ đã tức giận rồi.
Sự trả thù của Chúc Vĩnh Thọ chắc chắn sẽ hết sức đáng sợ, lão ta nếu đại khai sát giới, sẽ không tránh khỏi cảnh máu chảy thành sông, trăm họ lầm than.
Trần Hùng sợ Chúc Vĩnh Thọ, nhưng hắn cũng sợ Nhất Bạch Sơn Tịch, tới tận lúc này hắn vẫn không quên được uy lực khủng khiếp của Nhất Bạch Sơn Tịch ở sân vận động, càng nhớ như in câu nói mà trước khi bỏ đi, Nhất Bạch Sơn Tịch đã bảo hắn chuyển lời cho Chúc Vĩnh Thọ.
Sau khi đấu tranh dữ dội trong lòng một lúc, cuối cùng Trần Hùng vẫn gom hết can đảm dè dặt mở miệng nói với Chúc Vĩnh Thọ: “Gia chủ, tên Nhất Bạch Sơn Tịch đó là kẻ mới mười hai tuổi đã trở thành một Tông sư quái vật, thực lực siêu phàm, trước khi bỏ đi anh ta đã yêu cầu tôi chuyển lời đến ông, nếu chúng ta tiếp tục động đến anh ta, anh ta sẽ xóa sổ nhà họ Chúc khỏi thế giới này.”
Chát!
Trần Hùng vừa dứt lời, Chúc Vĩnh Thọ liền tát một cái vào mặt Trần Hùng.
Lực của cú tát này rất lớn, khiến đầu của Trần Hùng xoay một trăm tám mươi độ.
Trần Hùng bỏ mạng ngay tại chỗ.
Bốn kẻ khiêng thi thể trông thấy Chúc Vĩnh Thọ giết Trần Hùng không chút do dự, bọn họ nhất thời hoảng sợ đến dựng tóc gáy, run rẩy khiếp hãi, lúc này, bọn họ còn không dám thở mạnh, chỉ nín thở, cúi thấp đầu, đứng im không nhúc nhích.
Chúc Vĩnh Thọ hoàn toàn phớt lờ bốn con kiến này, giết xong Trần Hùng, lão ta chậm rãi rời khỏi ngôi đình.
——
Bảy giờ tối, Tây Nguyên, biệt thự lớn của nhà họ Hạ.
Hôm nay, biệt thự nhà họ Hạ hết sức náo nhiệt, không khí mừng vui phấn khởi, tất cả mọi người đều đắm chìm trong niềm sung sướng tai qua nạn khỏi, nhưng nhân vật chính của nhà họ Hạ hôm nay là Hạ Khánh Chi, chủ đề cũng là chúc mừng Hạ Khánh Chi cải tử hoàn sinh.
Trong phòng khách của biệt thự bày biện rất nhiều bàn tròn lớn, trên mỗi mặt bàn đều đầy ăm ắp rượu và thức ăn. Tất cả mọi người nhà họ Hạ đều tham dự bữa tiệc này, gương mặt mỗi người tràn trề niềm vui, ai nấy đều cười tươi rạng rỡ.
Trong đó, người phấn khởi nhất là lão phu nhân, bà gần như cười không ngớt miệng, vẻ nghiêm khắc cứng nhắc trước kia đã biến mất khỏi gương mặt, bà vừa liên tục gắp thức ăn vào bát Hạ Khánh Chi, vừa nói không ngừng: “Nào, Khánh Chi, con ăn nhiều một chút.”
Sự thiên vị của lão phu nhân được bộc lộ rõ ràng qua lời nói, khi Hạ Khánh Chi còn sống, ông ta là người con trai mà lão phu nhân yêu quý nhất, cái chết của Hạ Khánh Chi là một cú sốc lớn đối với bà, ngày hôm nay, đứa con trai cưng đã trở về từ cõi chết, tất nhiên lão phu nhân vô cùng mừng rỡ, bà không muốn che giấu bất cứ cảm xúc gì, cho dù có người cho rằng bà thiên vị, bà cũng không buồn để tâm. Huống hồ bà biết rõ, nhà họ Hạ lúc này cũng chỉ trông cậy được vào Hạ Khánh Chi để gây dựng lại hào quang khi xưa.
Những người khác trong nhà họ Hạ cũng đối xử với Hạ Khánh Chi hết sức nhiệt tình và niềm nở. Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đi cùng Hạ Khánh Chi cũng được đối đãi long trọng như khách quý, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên hai mẹ con họ được người nhà họ Hạ đối xử như vậy.
Da mặt người nhà họ Hạ cũng thật dày, lúc này, đứng trước mặt Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan, vẻ mặt ai nấy cũng rất tự nhiên, nở nụ cười tỏ vẻ thân thiết lấy lòng, như thể trước đây bọn họ chưa từng cư xử hà khắc với mẹ con Hạ Mạt Hàn. Dĩ nhiên, bọn họ bày ra điệu bộ như vậy là vì Hạ Khánh Chi.
Ai cũng biết, năm ấy Hạ Khánh Chi là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Hạ, nếu ông ta không chết, chắc chắn sẽ dẫn dắt nhà họ Hạ trở thành gia tộc hạng nhất Tây Nguyên. Nhưng Hạ Khánh Chi đang độ tuổi sung sức lại gặp nạn qua đời. Sự hưng thịnh của nhà họ Hạ vuột khỏi tầm tay, cho tới nay, nhà họ Hạ vì chịu sự chèn ép của tập đoàn Xương Thịnh mà suy tàn lụn bại.
Vào thời điểm này, sự trở lại của Hạ Khánh Chi thắp lên một tia hy vọng cho nhà họ Hạ, người nhà họ Hạ đều cầu mong Hạ Khánh Chi có thể dẫn dắt nhà họ Hạ trở mình đứng dậy một lần nữa, nếu không được, Hạ Khánh Chi vẫn có thể khuyên nhủ Hạ Mạt Hàn, để Hạ Mạt Hàn cầu xin Tam thiếu gia buông tha cho nhà họ Hạ, vậy cũng đủ rồi.
Với mục đích đó, người nhà họ Hạ mới đối xử nhiệt tình như vậy với ba người nhà Hạ Mạt Hàn.
“Nào, Mạt Hàn, cháu cũng ăn nhiều vào, nhìn cháu gầy như vậy thật đau lòng.”
“Đúng vậy, mau ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể.”
“Quý Lan, không phải chị thích ăn thịt kho tàu nhất sao? Hôm nay tôi đã làm riêng cho chị một mâm, chị cứ việc ăn thoải mái.”
“Đúng đó, toàn là người một nhà cả, cứ ăn thỏa thích, đừng khách sáo.”
Không khí trong phòng khách vui vẻ hòa thuận, ai ai cũng ra sức lấy lòng Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan.
Trong mọi việc Hoàng Quý Lan đều đặt chồng lên trên hết, sau khi Hạ Khánh Chi đã khuyên nhủ và hòa giải, Hoàng Quý Lan không còn trách cứ lỗi lầm của người nhà họ Hạ, bà ta vui vẻ hưởng thụ sự nịnh nọt của bọn họ.
Hạ Mạt Hàn không thích bộ mặt giả tạo của người nhà họ Hạ, nhưng cô vẫn miễn cưỡng chịu đựng vì bố mình, mặc dù trông cô cũng không vui vẻ gì, nhưng cô không tỏ thái độ với người nhà họ Hạ.
Bữa tiệc này diễn ra rất linh đình, mọi người đều chìm đắm trong không khí mừng vui.
Nhưng Hoàng Quý Lan đang ăn bỗng cau mày, bà ta chần chừ nhìn Hạ Khánh Chi rồi nói: “Khánh Chi, hôm nay Chúc Vĩnh Tôn và Chúc Nguyên Bá đều chết thảm ở sân vận động, nhà họ Chúc chắc chắn sẽ không chịu để yên phải không? Chúng ta coi như đã đắc tội nhà họ Chúc, nhà họ Chúc sẽ không tìm chúng ta tính sổ chứ?”
Hoàng Quý Lan vừa dứt lời, không khí lập tức ngưng trệ, mọi người đều thu lại vẻ mặt rạng rỡ, thay vào đó là lo lắng mơ hồ.
Lão phu nhân cũng trầm mặt, bà nhìn