Học viện U Minh luôn vô cùng bí ẩn, học viện này có tổng cộng tám chuyên ngành, học viên của mỗi chuyên ngành sẽ kết thành một tổ, không quấy rầy lẫn nhau, thậm chí học viên khác tổ còn không bao giờ thấy mặt nhau, như thể tất cả mọi người đều là những cá thể độc lập.
Nhưng Hạ Khánh Chi vừa liếc nhìn đã nhận ra đám học viên đột ngột xông vào biệt thự nhà họ Hạ, vì những học viên này đều tới từ tổ Ám sát của Học viện U Minh giống như ông ta.
Tổ Ám sát, tên gọi đã chỉ rõ đây là nhóm người chuyên nhiệm vụ ám sát, mỗi học viên của tổ Ám sát đều bí ẩn giấu tài, võ công cao cường, giết người không chớp mắt.
Tổ Ám sát có tổng cộng ba mươi tám học viên, các học viên đều là cao thủ hàng đầu, trong đó thậm chí còn có tám vị Tông sư.
Bình thường thì các nhiệm vụ ám sát chỉ cần điều động một hai học viên của tổ Ám sát là có thể hoàn thành một cách thuận lợi, nhưng lần này, họ lại điều động toàn bộ học viên của tổ Ám sát, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử kể từ khi tổ Ám sát được thành lập tới nay.
Giờ phút này đây, học viên của tổ Ám sát đang có mặt tại phòng khách của biệt thự nhà họ Hạ, người nào người nấy đều hung hăng dữ dằn, lạnh lùng băng giá, tay họ cầm những lưỡi dao nhuốm đầy máu tươi, ánh dao lóe lên sắc u ám, máu tươi gai mắt, vô cùng đáng sợ.
Cơ thể bọn họ tỏa ra mùi máu tanh, thành viên nhà họ Hạ thấy lũ đao phủ kinh khủng này mà sợ hãi tới tái mét mặt mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hạ Khánh Chi là người cảm thấy khiếp sợ, khó tin nhất. Ông ta sững sờ một hồi rồi mới sực tỉnh, trầm giọng cất lời với đám học viên tổ Ám sát với vẻ ngờ vực khó hiểu: “Tôi là Hạ Khánh Chi, là sư huynh sư đệ cùng tổ với các người, sao các người lại muốn ám sát người của gia tộc tôi?”
Sự thật này là nỗi xấu hổ lớn nhất của Hạ Khánh Chi, ban nãy ông ta còn khoác lác mình có thể nhờ cậy vào Học viện U Minh để giải quyết mối nguy nhà họ Hạ. Nhưng mới chớp mắt, các sư huynh đệ của ông ta tại Học viện U Minh đã chạy tới giết hại người nhà họ Hạ, Hạ Khánh Chi sao có thể chịu nổi cú sốc này.
Đám thành viên nhà họ Hạ vốn đang sợ hãi, nghe lời Hạ Khánh Chi xong lại càng thêm sợ sệt, rốt cuộc đang có chuyện gì vậy? Đám đao phủ đáng sợ trước mặt họ đến từ Học viện U Minh sao?
Người nhà họ Hạ cảm thấy khó tin, thấy sợ chết, tim gan ai nấy đều run lên bần bật.
“Chúng tôi phải giết người nhà họ Hạ các người.” Chợt một giọng nói lạnh lùng như băng lẳng lặng vọng lại.
Vừa dứt lời, các học viên của tổ Ám sát đã lập tức bước ra nhường đường.
Sau đó, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng vóc trung bình, tóc buộc lọn nhỏ chầm chậm tiến vào.
Người đàn ông này tên Giang Hà.
Giang Hà vừa xuất hiện, các học viên tổ Ám sát đã tức khắc cung kính kêu lên: “Đại sư huynh.”
Đúng vậy, Giang Hà chính là đại sư huynh của tất cả học viên tổ Ám sát.
Là người đứng đầu tổ Ám sát, Giang Hà cũng được coi là một truyền thuyết của Học viện U Minh. Hắn say mê võ nghệ, như thể được sinh ra vì võ thuật. Hắn thật sự có tài năng thiên bẩm vượt qua người thường ở phương diện võ thuật, cũng chính là ngôi sao mới tỏa sáng nhất Học viện U Minh từ trước tới nay, sau khi được huấn luyện tại Học viện U Minh hai năm, hắn đã bước lên cảnh giới Tông sư, đến nay vẫn chưa ai có thể phá được kỷ lục của hắn.
Cũng vì hắn quá đặc biệt, quá cừ khôi nên dù khoảng thời gian gia nhập tổ Ám sát của hắn không phải dài nhất, nhưng hắn lại xứng đáng trở thành đại sư huynh của tổ Ám sát, ai nấy đều rất kính phục hắn.
Giang Hà được coi là thiên tài kiệt xuất của Học viện U Minh nên học viện cũng rất để tâm bồi dưỡng hắn. Giang Hà luôn được huấn luyện bí mật, sức mạnh của hắn đã đạt tới đỉnh cao từ lâu, giờ lại càng mạnh mẽ khó lường.
Nếu là nhiệm vụ bình thường thì Giang Hà không cần tự ra tay, nhưng lần này, đến đại sư huynh Giang Hà cũng xuất hiện để xử lý nhà họ Hạ.
Hạ Khánh Chi vừa thấy Giang Hà đã biến sắc, ông ta trân trối, cất giọng khản đặc: “Đại sư huynh, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Thật sự Hạ Khánh Chi đang cảm thấy vô cùng kinh sợ, vô cùng bức bối, tất cả mọi chuyện đều quá hoang đường, quá đáng sợ. Những người này đều là học viên cùng một tổ với ông ta, thậm chí còn có vài người là anh em tốt cùng chung sống hai mươi năm với Hạ Khánh Chi, nhưng hôm nay, những người này đều rút dao ra, đối đầu với mình bằng bạo lực. Em trai ông ta cũng bị bọn họ chém đứt đầu, Hạ Khánh Chi không thể chấp nhận sự thật này.
“Tổ chức đã đào tạo anh suốt bao nhiêu năm, hiếm hoi lắm mới cử anh đi thực hiện một nhiệm vụ, nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa hoàn thành xong.” Giang Hà bước xuyên qua con đường được đám người dẹp ra, tiến tới trước mặt Hạ Khánh Chi rồi ngừng bước, lạnh lùng cất lời.
Lần này Hạ Khánh Chi trở về Giang Đông có mang theo nhiệm vụ, nhiệm vụ của ông ta chính là giết chết Ngô Bách Tuế. Giờ đã vài ngày rồi nhưng nhiệm vụ của Hạ Khánh Chi vẫn không hề tiến triển, đương nhiên ông ta đã không làm tròn bổn phận của mình.
Nghe Giang Hà nói vậy, Hạ Khánh Chi cúi đầu xấu hổ, ông ta thều thào: “Nhưng thời cơ còn chưa tới mà? Hay cho tôi thêm chút thời gian, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Giang Hà lạnh nhạt: “Không cần nữa, hôm nay anh đã khiến học viện phải xấu hổ tại sân vận động Hải Châu, tổ chức đã vứt bỏ anh rồi.”
Các học viên của Học viện U Minh có thân thế bí ẩn, nếu không được tổ chức cho phép, bọn họ không được tiết lộ thân phận của mình, hôm nay Hạ Khánh Chi đã để lộ mối quan hệ với Học viện U Minh trong tình cảnh bất đắc dĩ, đây đúng là hành động trái với luật lệ. Nhưng Hạ Khánh Chi những tưởng đây không phải chuyện lớn, dù bị xử phạt thì hình phạt cũng chỉ nằm trong phạm vi ông ta có thể chịu đựng. Tuy vậy, Hạ Khánh Chi không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng tới vậy?
Hạ Khánh Chi thoáng bối rối, ông ta nhìn Giang Hà, đau khổ cất tiếng hỏi: “Đại sư huynh, tôi biết tôi đã sai rồi, tôi xin chịu sự trừng phạt của